Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 248:
Hà châu mục bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn, không thể không nhìn Triệu Húc thêm vài lần, người này thật sự là tiên nhân từ bi, cách làm hung hiểm như vậy mà chỉ vì để chết ít đi vài tên lính quèn thôi sao? Quả thật nếu Triệu Húc dẫn quân đến đánh, quận Ba Thủy sống chết chống cự ắt phải xuất hiện thương vong.
Triệu Húc bĩu môi nói tiếp: "Tuổi thọ trung bình của triều Thiên Khải các ngươi cũng không cao, 50 tuổi nên về hưu là được rồi."
Hà châu mục: "..." Nói cái này ở tiệc mừng thọ 50 tuổi của hắn mà được sao?
Nhìn khẩu súng có thể lấy mạng người đó chĩa vào mình, Hà châu mục sợ hãi, trên đời này ai mà không sợ chết? dưới cái nhìn chăm chú của từng đôi mắt, hắn run rẩy viết thông báo, ném ra bên ngoài bức tường cao kia.
Triệu Húc tới quá đột ngột, khiến cho tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, chỉ là để điều động tướng sĩ ở trong thành phải hao phí rất nhiều sức lực, đặc biệt là ở bên trong không biết ném cái gì ra mà lại có thể nổ ra một cái hố thật to ở trên mặt đất, còn có vài tướng sĩ không kịp phòng bị bị nổ chết, lần này ai cũng không dám đi lên. Cuộc sống thái bình duy trì đã lâu, những quan quân này tốt xấu lẫn lộn, thực lực cũng không được tốt lắm.
Triệu Húc lấy loa phát thanh dùng để rao bán đồ ăn từ trên xe tải ra, cầm đến trước mặt Hà châu mục nói: "Đến đây, nói với bên ngoài vài câu đi."
Mặt Hà châu mục xanh hết cả lên, đây là loại người gì thế!
Người bên ngoài đang căng thẳng, đột nhiên nghe thấy giọng nói run rẩy của Hà châu mục, giống như bị phóng đại gấp mấy lần, ai cũng có thể nghe rõ vang lên: "Ta... Ta là Hà Kính - Hà châu mục, bây giờ báo cho các vị, mau mở cửa thành, không được chống cự, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn."
Tướng sĩ bên ngoài đang bao vây Hà phủ choáng váng, không... không được chống cự? Bảo toàn tính mạng?
Các đáng hận hơn là, gân bốn mươi tướng sĩ kia còn cầm loa cao giọng giảng giải chính sách mới của quận Đào Nguyên bọn họ, từng người luân phiên giảng giải.
"Các người đều là quân nhân, chúng ta cũng vậy, các ngươi cũng có thể sống cuộc sống như của chúng ta, mỗi tháng được nhận 3 lượng bạc lương bổng, một ngày ba bữa, bữa nào cũng có thịt, thịt heo kia thơm ngon cực kỳ, đặc biệt là thịt hâm..."
"Quân Ba Thủy các ngươi có không ít người đều có thân nhân ở quận Đào Nguyên đúng không? Không biết hiện tại cuộc sống của chúng ta thế nào sao? Vợ của ta làm công ở xưởng một tháng kiếm được một hai lượng, con trai ta hiện tại ở trường học đọc sách biết chữ, đúng rồi, ruộng cha ta trồng cũng sắp thu hoạch rồi, đại khái một mẫu đất chắc hẳn thu được mấy chục thạch lương thực đấy." Một người khác đã học được tỉnh túy của việc khoe mẽ cầm loa hô to.
Lần đầu tiên Triệu Húc biết những tướng sĩ chất phác dưới trướng của mình lại có thể ăn nói lưu loát như vậy.
Lời nói của bọn họ quá có tính mê hoặc, tướng sĩ ở bên ngoài vốn đã bị những lời nói vừa rồi của Hà châu mục mà buông bỏ chống cự, đã bị dao động, nghe thấy những lời này lại càng động tâm hơn.
Bọn họ đúng là tướng sĩ, nhưng bọn họ cũng là con người, cũng là những hán tử làm cha làm con! Ai mà không muốn có những ngày tốt đẹp chứ? Ai không muốn vợ mình có quần áo xinh đẹp để mặc, con mình có sách đọc còn có tiên đồ? Mọi người đều là người, tất nhiên hiểu được đối phương mong đợi gì.
Hơn nữa đây thật sự không phải chỉ là hô ngoài miệng, những người này trong nhà cũng có không ít người thân ở quận Đào Nguyên...
Hà châu mục bị trói gô trải qua một lễ mừng thọ khó quên trong đời cũng không khỏi động tâm: “Các ngươi nói thật sao?"
Triệu Húc cười cười: "Sự thật làm chứng."
Râu mép của Hà châu mục giật giật, vẫn không nói gì chỉ im lặng cúi đầu.
Vốn dĩ Triệu Húc đoán những tướng sĩ ở biên thành quận Đào Nguyên muốn tới đây cũng cần nửa ngày, kết quả hôm nay trời còn chưa tối đám Triệu Húc đã đột nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề từ xa đang nhanh chóng chạy đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận