Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 333:
Cẩu hoàng đế này đầu óc còn có vấn đề, lúc trước đem đại tướng phòng thủ sông Hà Sầm Dần lưu đày, khoảng cách bị công thành của hắn đang ngày càng đến gần.
Triệu Húc nói: "Đã có hơn trăm chiến thuyền được lắp động cơ hơi nước, ta đã an bài đi đến cảng Kinh Châu Trần Binh."
Lúc trước cẩu hoàng đế này nhớ thương Hi Hi, muốn cho muội muội của hắn đi làm phi tử, hiện tại lại đưa tay đến Thục Châu bọn họ, còn thiếu chút nữa làm bị thương muội muội của hắn, Triệu Húc những ngày này việc muốn làm nhất chính là đi báo thù.
Đêm giao thừa, bọn Triệu Hi liên nhận được phần đại lễ đầu tiên của tân xuân.
Hùng Sảng thủ ở sông Hoài thất bại bị giết, khu Giang Bắc triều Thiên Khải thất thủ. Những nông dân khởi nghĩa kia nơi nào còn quan tâm đến tết âm lịch? Tất cả đều bất chấp tất cả muốn đi qua bờ bên kia sông.
"Sông Hoài thất thủ?" Triệu Húc cũng không kinh ngạc, nghe nói Hùng Sảng chỉ biết lý luận suông. Nếu Chính Tích Đế có thể dùng não của bản thân mà suy nghĩ một chút, thì lúc trước cũng sẽ không đem một nhà Sầm tướng quân, để hắn bảo vệ sông Hoài, thì việc phân chia Giang Nam Bắc sẽ đơn giản hơn nhiều.
Hiện tại...
Sợ là sắp xong rồi.
Sông Hoài cũng không bảo vệ được, mà lại có thể bảo vệ được Trường Giang thì chính là chuyện cười!
Toàn bộ Thục Châu đều biết một trận chiến mới sắp tới, trên dưới đều đang chuẩn bị, các công xưởng lớn làm không ngừng nghỉ, luân phiên tăng ca làm việc, xưởng vũ khí thì cố gắng chế tạo hỏa dược đại pháo, xưởng chế tác áo bông chống rét cũng đang làm việc cật lực, trường y thì liên thông tới các đại dược điếm chế thuốc, hiện giờ có rất ít dân chúng là đang nghỉ ngơi.
Tháng giêng vừa mới qua một nửa, trên đường ở Thục địa còn phủ kín tuyết trắng xóa, một ít hài đồng ở nhà dậy sớm, đầu tiên là đi rửa mặt dùng cơm nước, xong nghe theo lời cha nương dặn dò mà cầm chổi quét tuyết trong sân nhà mình, cũng may tuyết ở đất Thục cũng không nhiều bằng Bắc Cảnh, bọn họ quét cũng không tốn sức lắm.
Quét tuyết cảm thấy nhàm chán, còn vừa quét vừa học thuộc những bài thơ cổ mà các phu tu yeu cau doc thuoc long trong ky nghi đông, tiếng trẻ con non nớt vang lên liên tục đọc thuộc lòng, trong mùa đông giá rét đầu trời lại mang đến một sức sống khác.
Một ky tuấn mã từ xa chạy như bay mà đến, khiến bách tính cùng hài đồng đang quét tuyết xung quanh liên tiếp ngó thử.
Quan sai trên tuấn mã mặt đầy bụi bặm, vẻ mặt lo lắng, cưỡi ngựa cao giọng la lên: "Cần Vương! Đương kim thánh thượng hạ chỉ, Giang Nam báo nguy, chiêu binh mã thiên hạ Cần Vương!"
(Cần Vương: mang nghĩa "giúp vua")
Đầu xuân băng tuyết Giang Nam dần tan, đầu cành sinh ra những mầm non xanh biếc, nụ hoa nở trong vườn.
Nếu là ngày xưa còn có thể có những văn nhân nhã sĩ học đòi văn vẻ mà làm một bài thơ, nhưng thành Đông Khê của Giang Nam lúc này yên tĩnh như chết, vô số cao môn thế gia đóng chặt đại môn, dân chúng cũng là rụt ở trong nhà không dám phát ra tiếng.
Trong hoàng thành các cung nữ thái giám vội vã, đều đang suy nghĩ làm sao để có thể bảo vệ tính mạng mình, nghe nói Trần Bá Vương kia đã giết tới ngoài thành Đông Khê, cách lúc phá thành chỉ trong một sớm một chiều, ai cũng không dám tưởng tượng được một kẻ giặc cỏ cũng có thể phá vỡ, làm điên đảo triều cương.
"Trẫm không nên lưu đày Sầm tướng quân..." Chính Tích Đế giờ phút này mặc dù vẫn còn mặc hoàng bào của hoàng đế, nhưng khó nén sự chật vật, tròng mắt hắn đỏ tươi lẩm bẩm.
Nếu chưa lưu đày Sầm Dần, còn có người có thể phòng thủ ở sông Hoài, những thổ phỉ kia làm sao có thể vượt sông mà đến? Hắn đã hạ chiếu lệnh Cần Vương xuống thiên hạ, cũng không biết có người đến Cần Vương hay không.
Chính Tích Đế lại phan hận mắng: "Người thảo nguyên đáng chết, nghịch quân đáng chết!
Thám tử của hắn tìm hiểu ra được, người thảo nguyên hứa hẹn cùng Trần Bá Thiên sau khi cướp lấy thành Đông Khê, hai người bọn họ cùng trị thiên hạ, cho nên mới tới nhanh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận