Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 308:
Bởi vì binh lính Lục châu vốn rất ít, vả lại lúc trước còn đối phó phản quân nên chưa khôi phục lại được, tướng lĩnh hai bên thương lượng một phen, cuối cùng quyết định Triệu Húc bên này chủ công, còn bọn họ từ bên cạnh hiệp trợ.
Triệu Húc cũng biết một ít tâm tư của Lục châu mục, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Khi trở về quân doanh, Triệu Húc để cho quân sư Quách Phàm thay hắn viết một phần báo cáo "Thư gửi bách tính Kinh Châu”, gửi tới các quận ngay trong đêm.
Trong quận huyện Kinh Châu có không ít người là tình báo của Triệu Hi, bọn họ chỉ nhúng tay một chút, phần văn thư này chẳng mấy chốc đã truyền khắp các quận huyện, trong lúc nhất thời dân chúng đều vô cùng xôn Xao.
Lục Thiếu Du trực tiếp tìm Triệu Húc, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng:
"Triệu châu mục, ngài đã gửi bố cáo gì vậy? Cái này không được, cái này không thể thực hiện được."
Hiện giờ giấy trúc Đào Nguyên không chỉ dùng ở Thục Châu, mà không ít châu huyện khác cùng dùng tới loại giấy này. Lúc này tay Lục Thiếu Du run rẩy cầm một tờ giấy trúc, liếc nhìn câu chữ phía trên, đều cảm thấy rất lo lắng.
Triệu Húc cười lộ ra hai hàng hàm răng, có chút vô tội nói: "Thánh thượng hạ lệnh, bảo chúng ta tốc chiến tốc thắng đuổi lui Hung Nô, có dân chúng hỗ trợ ta nghĩ có thể nhanh hơn chút."
Lục Thiếu Du sắp phát điên, đã bất chấp lễ tiết của văn nhân hô to: "Triệu châu mục, ngài gọi đó là 'đuổi lui: sao? Ngài đây là đang đuổi tận giết tuyệt!"
Lục Thiếu Du cúi đầu nhìn lại, từng chữ đều làm cho hắn sợ hãi không thôi.
Bản "Thư gửi bách tính Kinh Châu" này có một tư tưởng cết lõi
Nếu có dân chúng chém giết Hung Nô, lấy được thủ cấp của Hung Nô sẽ có thưởng.
Triệu Húc vỗ vỗ bả vai Lục Thiếu Du, ân cần nói: "Lục châu mục, cái này gọi là phát động quần chúng, hiểu không? Ngươi yên tâm, này nếu thưởng cho Thục Châu ta, ngươi không tốn một phân tiền."
Lục Thiếu Du càng phát điên, đây là chuyện tiền hay không tiền sao?
Đương kim tân đế vốn sợ hãi Hung Nô, nếu không phải người Hung Nô khinh người quá đáng, đã tới gần lạch trời Trường Giang uy hiếp đến chính quyền phía nam của triều Thiên Khải, Chính Tích đế sẽ càng nguyện ý chủ hòa, lấy thành trì lấy cơ thiếp lấy vàng bạc châu báu xin hòa.
Hiện giờ xuất binh cũng cùng lắm cũng chỉ là muốn đuổi Hung Nô ra khỏi vùng ven sông Trường Giang, phân trị Nam Bắc mà thôi.
Thông cáo này được truyền ra rồi, bây giờ biết làm thế nào? Cho dù có thu hồi lại ở mấy quận huyện Kinh Châu, thì cũng không biết đương kim thánh thượng sẽ nghĩ ra sao?
Triệu Húc căn bản không quan tâm, phất tay nói: "Cái này ta cũng không có biện pháp a, đều đã truyền đi cả rồi, dân chúng cũng đều biết hết rồi."
Lục Thiếu Du: "Ngươi cũng thật giỏi"
Lúc trước hắn còn cảm thấy Triệu Húc là người thành thật, lúc đó đúng thật là bị mù.
Hôm nay các quận huyện đều đang lan truyền thông cáo, đến lúc thủ lĩnh Hung Nô nhận ra, nhanh chóng hạ lệnh tiêu hủy bố cáo thì cũng không còn kịp nữa rồi. Dem khuya trang sang len cao, anh trang lạnh lẽo chiếu trên con đường nhỏ thôn quê.
Trong phòng đều đã tắt đèn, nhưng không ít dân chúng lại không ngủ yên. Bọn họ không dám ngủ, sợ lúc ngủ say có Hung Nô xông vào.
Dân chúng bọn họ vì một vài nguyên nhân, cho nên mới không thể trốn về phía nam.
Nhà nhà đều có thân nhân chết, có người bị Hung Nô một đao chém chết, còn có người bị bắt gia nhập quân đội.
Hiện nay bọn họ đều không ngủ, đóng chặt cửa lớn ngồi vây quanh nhau, mượn ánh trăng nhỏ giọng thảo luận, phần "Thư gửi bách tính Kinh Châu" kia đã sớm truyền khắp nơi, phía dưới công văn kia chính là quan ấn của châu mục Triệu Húc đại nhân ở Thục Châu.
Bọn họ có nghe nói về vị Triệu đại nhân này, có người nói là tiên nhân, có người nói hắn tác chiến cực kỳ dũng mãnh, dù sao cũng là người có thể tin tưởng.
"Đừng nói có tin được hay không, dù không thể lấy được tiền thưởng, ta cũng phải báo thù cho vợ ta cùng đứa con nhỏ còn chưa chào đời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận