Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 363:
Triệu Hi gật đầu thở dài: "Nếu không muốn bị người khác đuổi kịp, vậy chúng ta chỉ có cách không ngừng chạy về phía trước."
Các đại thần ở đây mặc dù đồng ý với quan điểm sống yên ổn nghĩ đến ngày nguy của Lý tướng, nhưng lại không thể tưởng tượng được đám người nước ngoài mà bọn họ coi thường kia sẽ có ngày vượt qua bọn họ.
Sau khi Triệu Húc nhận được tin thí nghiệm của Phi Thiên Tổ thành công, tuy là số lượng khinh khí cầu còn chưa nhiều lắm, hắn vẫn yêu cầu Triệu Hi phái bọn họ tới chiến trường. Đám học sinh kia hiển nhiên cũng rất muốn phát minh của mình có thể có nhiều tác dụng hơn, chứ không phải chỉ dùng để ngắm cảnh.
Đám đại thần to gan trong triều đều đã ngồi thử khinh khí cầu, không ít đại thần còn làm vài bài thơ biểu đạt tình yêu đối với sơn hà tráng lệ, bọn họ cũng không phải là bay miễn phí, mỗi người mỗi lần năm lượng bạc, đầy mười người một rổ mới bay lên không trung.
Những đại thân phú thương này đều giàu có, mỗi người năm lượng bạc bay một lần cũng không đắt, cho nên đám người to gan đều đến thử một lần. Còn đừng nói, cảm giác này thực sự là độc đáo.
Bay như vậy, bọn sinh viên kiếm được không ít tiền, nhưng bọn họ phát minh ra thứ này không phải vì kiếm tiền al
Cho nên Triệu Húc tướng quân yêu cầu Phi Thiên tổ qua bên đó, những học sinh kia gào mà đồng ý. Bọn họ mang theo tất cả đồ đạc đi thẳng về phía bắc, cùng quân đội hội họp.
Người thảo nguyên đã bị đánh sợ, đội quân này khác hẳn với tướng sĩ triều Thiên Khải trong ấn tượng của bọn họ, thân thể khỏe mạnh không thua kém bọn họ, chiếc lược chiến thuật còn ưu việt hơn, hơn nữa vũ khí hoàn mỹ chưa từng thấy, ngay cả hậu cần chữa bệnh cũng tốt hơn bọn họ.
Ngắn ngủn hơn một năm thời gian, dân chúng bắc cảnh phối hợp với tướng sĩ Đại Minh một hơi đuổi hết người thảo nguyên ra ngoài biên giới. Sau mấy năm bị chiếm đóng, người Hán một lần nữa đoạt lại Hà Sáo bình nguyên.
Học sinh Phi Thiên tổ không hiểu, chiến sự có vẻ đã sắp kết thúc, còn gọi bọn họ lại đây làm gì?
"Tiểu Triệu, ngươi cũng họ Triệu à?" Triệu Húc khoác vai tổ trưởng Phi Thiên tổ, cười hỏi. Học sinh kia đỏ mặt, có chút bất an nói: "La cùng họ với tướng quân."
Hiện tại họ Triệu đã thành họ hoàng tộc, người Triệu gia lại không quan tâm, chẳng lẽ lại bắt người họ Triệu trong thiên hạ đổi họ kiêng dè chứ? Bọn họ không định làm như vậy.
Triệu Húc kéo tổ trưởng đến trước bản đồ, Tiêu Thính Vân ở một bên đang im lặng nhìn bản đồ, nhíu mày trầm tư.
Triệu Húc nói vài câu, học sinh kia thiếu chút nữa hoảng sợ mềm nhữn trên mặt đất, kinh ngạc vô cùng nhìn Triệu Húc, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lâm,/Tướng quân... Tướng quân, ngài muốn tìm ra Vương Đình của người thảo nguyên?"
Triệu Húc đương nhiên nói: "Đúng vậy, ta muốn đánh cho bọn hắn không dám xuống phía nam chăn ngựa nữa, dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời. Đúng rồi, khinh khí cầu của các ngươi có thể thả bom không?"
Học sinh kia đang lúc tuổi trẻ nhiệt huyết, nghe vậy nhiệt tình lên hẳn, Phi Thiên Tổ nhận lệnh.
Sau ngày hôm đó, rất nhiều khinh khí cầu bay lên trên thảo nguyên, bọc loại vải bố đặc chế có màu giống màu màn trời, nếu không cẩn thận quan sát không ai có thể nhìn ra trên đầu có người đang điều tra.
Mấy tháng sau, Triều đình Đại Minh lại nhận được tin tức, cả triều vừa nghe tin liền hoảng sợi, tưởng là bốc phét để tranh công.
Triệu Húc tướng quân cùng Tiêu Thính Vân tướng quân đuổi theo người ta đánh, thậm chí đánh vào Vương Đình của người ta, thủ lĩnh chết ngay tại chỗ, bắt được ba vạn lính thảo nguyên làm tù binh, con trai thủ lĩnh dẫn theo tướng soái dưới quyền cưỡi ngựa chạy suốt đêm về phía tây, bỏ lại cả cơ thiếp, trận chiến này thắng lớn.
Chiến công này quá đáng sợ đi, thật sự không phải là vì tranh công mà bốc phét sao?
Đám đại thần bọn họ đều có kinh nghiệm, bình thường tướng sĩ đều thích phóng đại một chút thắng lợi để lấy quân công, chỉ cần thật sự thắng trận, hoàng đế vui mừng cũng sẽ không trách móc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận