Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 69:
Hai nguoi chuan bi di mua chut thit bon ho nhìn thấy một cửa hàng thịt chó ở cách đó không xa, hai cha con đều cảm thấy có hơi khó chịu.
Ở triều đại Thiên Khải, chó cũng thuộc một trong 6 loại gia súc, chỉ là người Triệu gia trước giờ đều nuôi chó. Tất cả mọi người trong nhà đều không có thói quen ăn thịt chó, đương nhiên, cho dù ông chủ có hét to thế nào bọn họ cũng vẫn không mua.
Khi hai người đang định đi mua chút thịt dê rồi về nhà, những thôn dân kia cuối cùng cũng đã tới nơi, đám trẻ cầm đồ ăn vặt trên tay vội vàng chạy về phía cha mẹ mình, khoa trương miêu tả tốc độ của thần thú lúc nay bọn chúng còn vui vẻ khoa chân múa tay.
Thôn dân nhìn thấy bên trong hai chiếc sọt sau xe Triệu Chí Dân đã có hơn một nửa là lương thực, trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.
Lúc nãy, bọn họ đã tăng tốc chạy tới, không ngờ tiên nhân đã mua lương thực xong, thần thú kia chạy nhanh đến vậy à?
Hơn nữa... phải biết rằng nếu dùng súc vật để kéo xe, vậy chắc chắn phải để chúng ở vị trí được sắp xếp riêng, những loại như trâu ngựa sao có thể đi vào trong chợ được? Thế nhưng hai con thần thú này vừa linh hoạt, vừa không náo loạn khắp nơi, có thể yên lặng đi theo bên cạnh chủ nhân, quả thực rất lợi hại.
Không ít thôn dân dùng ánh mắt vô cùng hâm mộ nhìn hai thần thú gọi là xe đạp kia, nếu như bọn họ cũng có một con thì thuận tiện biết bao?
Triệu Chí Dân, Triệu Húc tạm biệt các thôn dân rồi đi mua thịt dê. Thịt dê ở đây đều được giết mổ ngay tại chỗ!
Triệu Húc đứng bên cạnh lo lắng nói: "Ông chủ, nhớ để dành vụn thịt dê kia cho chúng ta." Hi Hi thích ăn vụn thịt dê, thậm cả còn thích hơn cả thịt dê. Triệu Húc không nhịn được bắt đầu tưởng tượng đến món lẩu thịt dê.
Ông chủ còn tưởng rằng bọn họ muốn mang về cho chó ăn, nên cũng không suy nghĩ nhiều, tìm chút lá cây sạch gói thịt vụn lại đưa cho hai người.
Sau khi mua lương thực và thịt xong, hai cha con liên đi dạo chợ, lúc đầu hai người còn có thấy hào hứng, tò mò, nhưng sau khi quan sát một lượt bọn họ chỉ cảm thấy cuộc sống sau này thật khó khăn, đặc biệt là khi đi tới đến vựa muối nhìn thấy đống muối thô, cả người bọn họ đều rũ xuống, người bán muối còn cho rằng bọn họ mua không nổi muối nên bảo bọn họ mua ít giấm.
Trong lòng hai cha con đều cảm thấy vô cùng chán nản. ...
"A Hành, nhận mệnh đi, từ khi sinh ra chúng ta đã có số mệnh như vậy, đừng nghĩ tới chuyện làm quan nữa."
Từ khi có máy cày, việc canh tác vụ xuân đã nhanh chóng hơn nhiều, người dân trong thôn cũng đã sắp sửa làm việc xong, lúc này, thôn trưởng cuối cùng cũng có thời gian tới gặp Trần tú tài, thôn trưởng vào nhà, rót nước cho hắn, mở lời khuyên nhủ.
Thấy Trần tú tài nằm ở trên giường không nói chuyện, thôn trưởng tiếp tục khuyên nhủ hắn: "Tiên nhân nói có chế độ khoa cử gì đó, chỉ nhìn vào thành tích thi cử, không để ý xuất thân. Đây là chế độ chỉ ở tiên giới mới có, nhưng chúng ta không phải tiên nhân mà chỉ là người bình thường."
Nghe được lời này, Trần tú tài đang im lặng bỗng nhiên hai mắt sáng lên, hắn lập tức xoay đầu sang nắm chặt thôn trưởng, giọng điệu cũng trở nên kích động: "Tiên nhân thật sự nói như vậy à?"
Thấy thôn trưởng gật đầu, Trần tú tài bỗng nhiên xốc chăn nhảy xuống giường, hắn ngồi cạnh giường mang giày lên, sau đó đi ra ngoài cột xe vào con bò đệ đệ mình mới mang về, cũng không để ý tới thôn trưởng đang hét lớn ở phía sau, lên xe nhanh chóng đi về phía tiên cảnh.
Đám người Triệu Hi cũng không ngờ Trần tú tài lại tới vào lúc này, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, bọn họ còn cho rằng hắn tới tìm Triệu Ngôn xem bệnh.
Ai ngờ hắn vừa mới bước vào nhà hắn đã vội vàng hỏi: "Tiên nhân, chế độ khoa cử là gì?"
Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là ngạc nhiên, sau đó bọn họ lập tức hiểu ra có lẽ thôn trưởng đã nói cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận