Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 216:
Truyện tên là .
Dù sao cho dù ngươi quan tâm đến cái gì, ngươi cũng chắc chắn có thể tìm thấy thứ gì đó mình muốn đọc.
Bài viết được chú ý nhất chính là Lệnh Chiêu Hiền của tiên nhân trên trang đầu, lấy thành tích thi làm tiêu chuẩn trúng tuyển, nhắm tới toàn bộ dân chúng có hộ tịch ở quận Đào Nguyên, vô luận nam nữ, chỉ cần đủ 14 tuổi, đều có thể báo danh thi tại trấn nơi mình ở, cuối hè sẽ tiến hành thi, thí sinh dùng giấy xác nhận thân phận và giấy báo thi để tham gia kỳ thi chung. Ngoài ra bài viết còn liệt kê đại khái phạm vi ra đề.
Hành động này khiến cho cả quận nhiệt liệt thảo luận, đám thư sinh nghèo thần sắc dại ra, không thể tin được thông báo này.
Thi cử cũng giống như trả lời câu hỏi, chỉ là phải viết câu trả lời lên giấy mà thôi.
Thực sự có chỗ cho bọn họ? Đám đệ tử nghèo bọn họ cũng có cơ hội làm quan? Tuy rằng không phải là quan của triều Thiên Khải, nhưng không ít người đều hiểu rõ trong lòng, bây giờ Đào Nguyên quận đã không còn thuộc về hoàng đế lão tử, toàn bộ quận Đào Nguyên giống như một quốc gia riêng, nói là làm quan cũng không có gì không đúng.
"Ta muốn đi đăng ký thi!" Một thư sinh trong học đường đỏ bừng hai mắt, nghẹn ngào nói.
Nếu chỉ là so đấu tài văn chương, hắn không tin chính mình kém hơn đám con cháu thế gia kial
Một số thư sinh ôm suy nghĩ cứ thử xem sao, mang theo giấy tờ của mình đi huyện nha đăng ký thi, quả thật được đón vào, có nhân viên chuyên môn giúp bọn họ đo chiều cao, cân nặng, còn ghi chép lại bề ngoài của bọn họ.
Một người đo đạc, một người đăng ký: "Người này mặt chữ quốc, lông mày trái có nốt ruồi, mặt phải có một vết sẹo ở gần tai, vết sẹo dài khoảng nửa tấc..."
Thư sinh kia nghe mà bối rối, nhịn không được chắp tay hỏi: "Xin hỏi đại nhân, vì sao phải miêu tả ta?"
Quan sai hiền lành đáp: "Đây là biện pháp do phía trên đưa ra, dùng để phòng ngừa có kẻ gian lận đi thi hộ." Còn nếu muốn hỏi vì sao bọn họ hiền lành như vậy? Bởi vì nay đã khác xưa. Đến tiên nhân đều đối xử ôn hòa với dân chúng, bọn họ mà dám vênh mặt hat hàm sai khiến, có khả năng sẽ bị đuổi việc.
Một đám thư sinh hít một hơi, không khỏi gật đầu, đây đúng là biện pháp phòng ngừa tốt.
Có thể không tốt sao? Trần tú tài đã phải nghiên cứu tất cả sách vở về chế độ khoa cử trong thư phòng của ông nội, lại kết hợp với chế độ thi đại học của Triệu Hi để đặt ra giải pháp này.
Thái độ nghiêm cẩn như vậy khiến không ít thư sinh đến báo danh thấy được hy vọng, nhìn không giống như là đùa giỡn, tiên nhân có vẻ là muốn làm thật. Phí báo danh cũng không đắt, chỉ có hai mươi văn tiền, có thể thử xem.
Tin này vừa truyền ra, chỉ riêng ở huyện Đào Nguyên đã có ba trăm người người đăng ký thị, còn có càng nhiều người đang quan sát.
Các huyện khác cũng nhận được báo Đào Nguyên Bán Nguyệt, tiến hành bán ra, dân chúng nhỏ ở những thôn trang xa xôi căn bản không có hứng thú, nên chỉ đưa cho thôn trưởng một tờ về đọc trước.
Nghe nói có thôn mua một hai tờ, thôn trưởng thông minh, mời người đọc sách đọc
Á Liêu Trai Chí Dị ỳ trên báo trước, truyện của Bồ tiên sinh cực kỳ hấp dẫn, cổ đại lại không có bao nhiêu hoạt động giải trí, dân chúng nghe mà sửng sốt, không ngừng vỗ tay, hô to quá hay.
Đọc xong truyện, thư sinh mới nói tới những nội dung khác trên báo chí, như là mấy mẹo làm ruộng của Triệu Chí Dân tiên nhân, giúp dân chúng ở thôn trang từ từ làm quen với báo chí.
"ý của tiên nhân là, sau này trẻ con đều có thể đến trường đọc sách?" Có dân chúng không thể tin được, hỏi,'Nếu con trai ta có thể đọc sách biết chữ, vậy có phải đến khi tròn mười bốn tuổi, nó cũng được tham gia thi cử không?”
Đây không phải là đang nằm mơ chứ?
Thư sinh hiếm hoi của thôn gật đầu: "Theo như báo chí nói, hẳn là như vậy." Thư sinh cũng rục rịch, muốn đi đăng ký thử xem. Chỉ còn có mấy tháng nữa thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận