Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 332:

Chuong 332:Chuong 332:
Đang nói Triệu Ngôn liên từ bên trong đi ra, tháo khẩu trang và găng tay xuống, lắc đầu với bọn họ.
Đều đã chết, điều này làm cho bọn họ hơi có chút thất vọng.
Triệu Hi nói: "Ta đoán rằng những kẻ này là nhắm tới ta, kết quả vậy mà hóa ra lại là Thính Vân, ta cảm thấy bọn họ giống như là..."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đại khái đã minh bạch.
Có thể nuôi ra tử sĩ tất nhiên là xuất thân từ thế gia trở lên, nhưng ba châu nếu có thế gia không quen nhìn tân chánh của Triệu gia, cũng nên hướng về phía Triệu Hi Triệu gia mới đúng, sao lại hướng về Tiêu Thính Vân được.
Triệu Húc cười lạnh: "Cẩu hoàng đế."
Triệu Húc có chút căm tức đấm vào ngực Tiêu Thính Vân: "Tiểu tử ngươi, hoàng gia không có chút tình huynh đệ nào sao? Đệ đệ ruột của ngươi vậy mà lại nghĩ cách giết chết ngươi . Hoàng gia bạc tình quả thật không phải là lời đồn."
Tiêu Thính Vân thần sắc lạnh nhạt, hắn đến trí nhớ còn không có, chứ đừng nói tới thương tâm.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự biết đích trưởng tử hoàng huynh không chết, nguy hiểm cho ngôi vị hoàng đế của hắn là rất lớn nên sai sát thủ đi giết cũng là việc mà đế vương thường làm.
Triệu Hi châm chọc nói: "Giơ cao đồ đao với người trong nhà, sao không thấy hắn có cốt khi như vậy với đám người thảo nguyên kia vậy?"
Hai vợ chồng Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm cũng nhận được tin tức, thiếu chút nữa hồn cũng bị dọa không còn, Vương Tuyết Cầm bắt bọn họ hai ngày nay không được biệt thự, nghỉ ngơi cho tốt.
Cũng may giờ đang là cuối đông, Triệu Hi cũng không ra ngoài làm việc, mà Tiêu Thính Vân thì cứ coi như là được nghỉ phép sớm, ngày ngày ở nhà.
Chuyện tiên nhân bị ám sát ở Thục Châu đã khiến trên dưới chấn động rất lớn!
Nếu không phải bởi vì những thi thể này hiện tại đang ở học viện y học trở thành vật thí nghiệm, thì những dân chúng đang cực kỳ giận dữ kia chỉ hận không thể đem những cỗ thi thể đó phá hủy.
Hiện giờ bọn họ đang vô cùng bình yên, trong lòng dân chúng đều rõ ràng.
Đất Thục bọn họ xa xôi, nhưng so với Giang Nam giàu có và đông đúc còn tốt hơn, toàn bộ đều là công của các các tiên nhân. Những thích khách này muốn thương tổn tiên nhân chính là gây khó dễ cho tất cả dân chúng bọn họ.
Từ mấy tửu lâu, cho đến quán nhỏ ven đường ăn sủi cảo ăn đậu hoa gần đây đều đang thảo luận chuyện này, có dân chúng phẫn nộ tuyên bố nếu biết phần mộ tổ tiên của những thích khách này, bọn họ nhất định sẽ đào hết lên! Nếu là tra ra người đứng phía sau, không cần đến lượt quan sai xử trí chúng, bọn hắn cũng sẽ giết chết mấy tên thích khách đó.
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cam bình thường ôn hòa, nhưng đối với sự việc này lại rất tức giận, trực tiếp hạ lệnh tra rõ quan sai cục phòng thủ ở thành.
Vì thế trong ngày đông, toàn bộ Thục Châu trên dưới đều đang điều tra, lưu dân mới vào Thục Châu lại càng bị kiểm tra cẩn thận, cũng may dân chúng đối với việc này đều vô cùng phối hợp.
Suốt một mùa đông, thật đúng là ở trong quận Đào Nguyên bắt được hai nhóm người, toàn bộ mũi nhọn đều chỉ về vị Hoàng đế đứng đầu một nước đang ở Giang Nam kia.
Triệu Hi cảm khái ngàn vạn: "Nếu hắn lấy một nửa khí khái này để đối phó với người thảo nguyên và phản quân, hắn cũng không cần chật vật chạy về phía Nam như vậy.".
Thục Châu vốn đối với việc lưu dân xin nhập cảnh khống chế rất nghiêm ngặt, không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà lại có nhóm thích khách trà trộn vào được, xem ra phải nghiêm ngặt hơn mới được.
Rất hiển nhiên triều đình triều Thiên Khải đã biết Thục Châu không thần phục, đã để mắt tới Thục Châu.
Ngữ khí Tiêu Thính Vân nhàn nhạt: "Hắn chính là muốn chạy về phía Nam cũng khó."
Triều Thiên Khải hiện nay địa phương có thể khống chế càng ngày càng ít, Bắc Cảnh thì bị người thảo nguyên chiếm lấy, phía Nam Kinh Châu phía Tây đều ở trong tay Triệu gia bọn họ, Lĩnh Nam tuy nói là quốc thổ của triều Thiên Khải, nhưng đáng tiếc lại có quá nhiều kẻ vô dụng không quản lý được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận