Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 226:
Sau khi uống chút rượu, Đa Cát hơi đỏ mặt, lôi kéo tay Hoàng Hiên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng công tử, chuyến đi này ngài chỉ định mua một ít lông cừu thôi à?"
Nghe hiểu được ẩn ý trong đó, Hoàng Hiên lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: "Ta muốn mua một ít ngựa, số lượng càng nhiều thì càng tốt."
Đây là nhiệm vụ thứ hai Triệu Hi tiên nhân giao cho hắn, mua chiến mã! Ky binh ở chiến trường cổ đại rất quan trọng.
Đa Cát đảo tròng mắt, xoa xoa tay cười nói: "Cái này cũng dễ nói, nhưng không biết Hoàng công tử muốn đưa ra cái giá bao nhiêu?"
Hoàng Hiên lắc đầu: "Chúng ta trao đổi."
Đa Cát rõ sửng sốt, thấp giọng nói: "Hai bên trao đổi?"
Đây là chuyện tốt, triều Thiên Khải và thổ dân man di vùng biên cảnh thường thành lập "chợ trao đổi", nhưng mà mùa đông năm ngoái Hung Nô từ phương bắc tiến về phía nam cướp bóc triều Thiên Khải, dưới cơn nóng giận, hoàng đế triều Thiên Khải đã cho đóng cửa tất cả chợ trao đổi ở biên cảnh, ngay cả thổ dân của bộ lạc nhỏ như bọn họ cũng chịu liên lụy.
Hoàng Hiên nhìn thuộc hạ của mình, hán tử kia hiểu ý, đi ra ngoài thương đội cẩn thận từng li từng tí lấy một túi đồ vào. Đa Cát tò mò thò đầu nhìn qua, chỉ thấy trong túi vải có một chút bột màu xám, hắn giật mình một cái, sau đó đưa tay ra, lấy ngón tay chấm một cái nếm thử rồi buột miệng: "Đây là muối?"
Còn là loại muối có chất lượng tốt như vậy? Là muối ăn chất lượng tốt như vậy? Địa vị của Đa Cát ở bộ lạc này rất không tầm thường, nhưng cũng là lần đầu tiên ăn loại muối ăn này.
Con người nếu không ăn muối sẽ không có sức, muối và trà là thứ họ phải mua mỗi khi buôn bán với nhau.
"Ngươi có bao nhiêu?" Đa Cát trầm giọng hỏi.
Hoàng Hiên: "Không nhiều lắm, khoảng chừng có mấy trăm cân."
Đa Cát suýt nữa phun ra ngụm trà sữa đang uống.
Mang theo nhiều muối tinh đi ra ngoài chỉ với một thương đội ít người như vậy? Hắn thực sự không sợ bị cướp trên đường sao? Đa Cát nào biết rằng huyện Đào Viên hiện nay rất coi trọng việc bảo vệ thương nhân, thương đội này của họ là được hộ tống ra ngoài.
Thương lượng xong số lượng ngựa, Đa Cát hoàn toàn tỉnh rượu, xoa xoa tay, càng thêm hưng phấn, hạ giọng lại hỏi: "Hoàng công tử, không biết ngài có mấy thứ giống như sắt hay không?"
Hoàng Hiên dứt khoát từ chối: "Không có."
Nếu không đưa thảo nguyên này vào trong phạm vi quản lý thì sắt không thể chảy vào, nếu không chính là nuôi hổ gây họa.
Đa Cát hơi thất vọng, miệng đầy râu đen chỉ nói: "Nếu sau này còn có thứ gì, hãy giao dịch với ta trước, chúng ta là bạn tốt nhất."
Hoàng Hiên gật đầu, hai người lại uống rượu.
Chuyện mua lông cừu chậm trễ bảy tám ngày, ngày rời đi còn cố ý mua mấy con bò Tây Tạng và mang theo một ngàn con chiến mã lên đường trở về quận Đào Nguyên.
Thương đội của bọn họ đi chuyến này cũng không đến hai tháng mà thôi, lúc này ở quận Đào Viên cũng đang là dau mùa hè, Hoàng Hiên cưỡi ngựa đi ở phía trước đoàn xe, nhìn đường phố dài tấp nập, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt. Đầu đường đã có tiểu phụ nhân đang bán đồ uống lạnh, một bát đá bào được rưới nước ép từ quả dại trên núi, nhiều người sau khi làm việc thấy nóng sẽ không nhịn được mua một bát, rất đẹp.
Tiên nhân gọi họ là những người kinh doanh tự do, đôi khi làm một số công việc kinh doanh nhỏ và họ được phép kinh doanh mà không cần nhập thương tịch.
Trong tửu lâu hai bên đường phố, Hoàng Hiên đang cưỡi ngựa có thể nhìn thấy một số đại lão gia ăn mặc phú quý cố ý ngồi gần cửa sổ, một tay cầm quạt lông, trước mắt đeo một vật giống như trang sức Triệu Ngôn tiên nhân đeo trước mũi, thực sự rất thu hút người khác.
Thỉnh thoảng có thể thấy dưới tàng cây có hai ba thư sinh ôm sách tụ tập lại một chỗ, sôi nổi thảo luận luận các vấn đề, trong miệng còn nói mấy từ như: "đề thi chung" các loại.
Có một khắc, Hoàng Hiên cảm thấy mình bị lạc đường.
"Mọi người mau đến xem náo nhiệt, nghe nói trường trung học Đào Viên điều động, tất cả các phu tử chuyên nghiệp đều tới đây." Một bên có người hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận