Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 331:

Chuong 331:Chuong 331:
Học sinh ở đây bị một màn bất thình lình xảy ra này làm cho sợ ngây người, lập tức kịp phản ứng cao giọng hô to: "Bảo vệ tiên nhân! Mau lên."
Những học sinh này đều biết tầm quan trọng của tiên nhân đối với bọn họ, một khi tiên nhân mất, tất cả cục diện tốt đẹp đều sẽ trôi theo dòng nước.
Hiệu trưởng học đường nhìn đến choáng váng, hắn mới vừa rồi còn thề son sắt cam đoan với Triệu Hi, tuyệt đối không có vấn đề vê an toàn, kết quả trong đám học sinh lại có thích khách?
Hiệu trưởng vẻ mặt xấu hổ, gấp đến độ hô lớn: "Hộ vệ, mau tới."
Nghi thức trao giải nhất thời loạn thành một đoàn.
Dần dần Triệu Hi phát hiện những thích khách kia hình như... không phải hướng về phía nàng mà đến, mà là hướng về phía Tiêu Thính Vân, mũi tên đều bắn về phía Tiêu Thính Vân.
Một thích khách leo lên bục trao giải, cầm đao chém chuẩn xác về phía Tiêu Thính Vân, cang lam cho Trieu Hi xac dinh muc tieu cua bọn họ không phải là nàng mà là Tiêu Thính Vân.
"Muốn chết." Ánh mắt Tiêu Thính Vân đầy sương lạnh, đáy mắt lạnh như mặt sông đóng băng, hắn giơ hỏa súng lên, thích khách cầm đao chém tới còn chưa tới gân, đã ngã gục theo từng tiếng súng.
Thích khách đứng dưới đài mắt thấy đồng đã bị giết, đã biết đại thế đã mất, đột nhiên cắn độc đã giấu ở trong miệng, phun máu ngã ngay tại chỗ, không biết còn sống hay đã chết.
Cho dù xuyên qua thời loạn thế cổ đại, Triệu Hi cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng tàn nhẫn như thế, chớ nói chi là thi thể cách nàng chỉ vài mét, nàng gắt gao nắm chặt tay Tiêu Thính Vân, quay đầu muốn nôn khan.
Tiêu Thính Vân không nói hai lời, thay nàng đội mũ ở áo lông lên, cùng đám hộ vệ che chở cho nàng lập tức xuống đài.
Tiêu Thính Vân nói: "Ta lái xe đưa ngươi về trước.'
Hôm nay Thục Châu có thích khách, chết đợt này còn có khả năng sẽ có đợt sau, hắn cho rằng địa phương an toàn nhất chỉ có biệt thự. Triệu Hi nhắm mắt hít sâu một hơi, nhắm mắt mấy lần rồi lại mở ra, nàng nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thính Vân, trầm giọng nói: "Ta muốn ở lại nhìn xem những thích khách này rốt cuộc là ai."
Triệu Hi thấy Tiêu Thính Vân không định đồng, nàng trịnh trọng nói: "Nếu ta đã muốn theo ngươi cả đời, sao có thể sẽ bị hù dọa bởi mấy cỗ thi thể này?"
Tiêu Thính Vân chăm chú nhìn nàng, xác định nàng là nghiêm túc cũng chỉ đành đồng ý.
Hiệu trưởng giáo sư bọn họ cũng bị hộ vệ hộ tống đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Triệu Hi liên bảo nàng nhanh chóng đi đến địa phương an toàn, nhưng bị Triệu Hi cự tuyệt.
Triệu Hi trầm ngâm một tiếng nói: "Những thích khách kia đưa đến y viện xem còn có thể cứu hay không, nếu chết thì đem làm thí nghiệm giải phẫu cho y viện, bảo các sinh viên y khoa và bác sĩ khám nghiệm tử thi đợi lệnh."
Triệu Hi và Tiêu Thính Vân lên xe, bảo Lục Doanh Doanh tự mình tìm xe về nhà, rồi đi thẳng đến y viện.
Thích khách tổng cộng có mười hai người, mỗi người bên ngoài đều mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng mà vết chai quanh năm trên tay bọn họ vừa nhìn liền biết là người tập võ. Bởi vì là mùa đông, y bào của triều Thiên Khải lại luôn rất lớn, những vũ khí sắc bén này đã được cất dấu như thế rồi mang vào.
Triệu Hi thấy vậy có chút căm tức, trường đảm bảo an toàn cho mấy kì thi vậy mà mấy cái này lại không bảo vệ được.
"Hi Hi, Thính Vân, hai người không sao chứ?" Bên ngoài truyền đến giọng nói lo lắng của Triệu Húc, rất nhanh người đã đi vào.
Hắn mới vừa nghe nói hai người bọn họ lại bị ám sát trong nghi thức trao giải, sợ tới mức ném hán tử trong quân doanh xuống liền nhanh chóng ngồi xe tới, thấy hai người bọn họ không có vết thương nào liền thở phào nhẹ nhõm.
"Tên đạo tặc này từ đâu tới? Can đảm thật!" Triệu Húc hung ác nham hiểm nói, thân nhân là điểm mấu chốt của hắn.
Triệu Húc: "Không để lại người sống?"
Triệu Hi: "Có mấy người đang cấp cứu."
Tiêu Thính Vân nói: "Han là tử sĩ"
Lúc y dùng hỏa súng cũng không trực tiếp giết chết, mà vẫn để cho bọn hắn chút hơi tàn, kết quả bọn chúng vậy mà lại uống thuốc độc tập thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận