Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 225:
"Hoàng công tử đã lâu không gặp, ngươi là tới mua ngựa cùng thịt dê sao?". Một hán tử trên mặt đầy râu quai nón đi đến, trang phục khác với triều dân Thiên Khải, dùng tiếng Hán không thuần thục hỏi.
Hoàng gia cùng bên này có quan hệ buôn bán, trước kia cũng thích mua vài con ngựa của bọn họ rồi thuận tiện bán cho các thương nhân, có lúc còn mua thêm một chút thịt dê để ăn.
Hai người này ghét bỏ lẫn nhau, bên Hoàng Hiên ghét bỏ bọn họ là man di, bên hán tử ghét bỏ những thương hộ này địa vị thấp kém, chỉ là thái độ mỗi người đều sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt.
Hoàng Hiên thân mật nắm tay hắn , ha ha cười nói: "Lan này ngươi đoán sai rồi, ta tới nơi đây là để mua lông cừu, nếu giá cả hợp lý, các ngươi có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu!".
Hán tử thử hỏi: "Hoàng công tử là đang muốn mua da dê da trâu?". Những người Hán này rất giảo hoạt, muốn cái gì sẽ không nói rõ ràng trước mặt, lại thích làm người khác sau lưng đi đoán ý, mục đích để ép giá nhiều hơn. Hoàng Hiên lắc đầu, cực kỳ khẳng định: "Không phải da súc vật, mà là lông cừu!".
Hán tử kia có chút bối rối, mua lông cừu? Người Hán không phải có vải bố tơ lụa sao? Còn muốn chống lạnh sao không mua da dê? Giờ lại lãng phí đi mua lông cừu?
Lông cừu cũng rất có ích với bọn họ, có thể làm thành nỉ lông, nhưng thật sự thừa quá nhiều, lông cừu dư thừa của bộ lạc thường được bọn họ dùng để ủ phân.
Bây giờ thương nhân Hán ta, muốn mua lông cừu thay vì da của súc vật? Điều này làm cho Đa Cát cảm thấy hơi nghỉ hoặc. .
Người bản xứ ở phía tây quận Đào Nguyên tự xưng là "Khương", nhưng bọn họ chưa trở thành một quốc gia chính thức và có các bộ lạc khác nhau, rất khác với triều Thiên Khải.
Sau khi Đa Cát xác nhận rằng Hoàng Hiên không nói đùa và thực sự muốn mua lông cừu, hắn ta lập tức ra lệnh cho nô lệ của mình phân loại và đóng gói lông cừu.
Hoàng Hiên biết cả nhà tiên nhân cưỡng chế phải mở rộng trồng bông ở huyện Đào Viên, nhưng ở huyện Đào Viên lại không có nhiều nơi thích hợp để trồng bông, điều đó có nghĩa là mùa đông năm nay toàn huyện khó có thể sử dụng bông để chống rét, vì vậy Triệu Hi liền nghĩ ta lông cừu. .
Nhưng khi Hoàng Hiên nhìn thấy số lông cừu bị cắt ra và chất thành đống, bên trong vẫn còn sót lại những hạt giống cây trồng, không những bẩn mà còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối.
Hoàng Hiên cố chịu mùi vị kia, để cho người của mình phối hợp với những nô lệ kia để đóng gói lông cừu kỹ càng, nhìn thấy ánh mắt như đang nhìn rác rưởi của Đa Cát, mỉm cười nói: "Lão già, ta nghe nói cừu của ngươi một năm có thể cắt tỉa lông hai lần? Chờ đến sáu tháng cuối năm nay, ta sẽ quay lại một lần nữa, hợp tác vui vẻ."
Nghe nói sau này còn có thể hợp tác lâu dài, Đa Cát đột nhiên cảm thấy tên thương nhân đê tiện này thuận mắt hơn nhiều, liền nhiệt tình lôi kéo Hoàng Hiên vào trong lầu ăn uống.
Hai người ghét bỏ lẫn nhau đang đi vào trong lầu thì nhìn thấy một trong những người vợ của Đa Cát cầm một chiếc roi dài quất một nô lệ gây yếu. Đa Cát thấy Hoàng Hiên hơi cau mày, liền bảo vợ dừng lại, thờ ơ nói: "Hoàng công tử, những nô lệ này cũng giống như nha hoàn và sai vặt của các ngươi, không cần quá để ý, đánh chết cũng không ai quản!" Hoàng Hiên trên mặt mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại có chút mỉa mai, nha hoàn và nô bộc của bọn họ cũng không khốn khổ như nô lệ của những người thổ dân này. Nếu các tiên nhân nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ đau lòng vì tổn thương lực lượng lao động, thứ thiếu nhất ở huyện Đào Viên bọn họ chính là lực lượng lao động.
Đương nhiên, một người ngoài như Hoàng Hiên không có tư cách nói những lời này.
Ở bộ lạc này, Đa Cát có thế lực không nhỏ, hắn còn cố ý phái nô lệ, khoái mã đi truyền tin cho các bộ lạc có quan hệ tốt với hắn cách đó mấy chục dặm để lại lông cừu, chờ thương đội của Hoàng Hiên đi qua thu mua.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận