Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 87:
Hôm nay là một ngày vui, phụ nữ trong Thanh Phong trại cùng nhau làm chút cơm thịnh tình chiêu đãi đám người Triệu Hi, trong lúc nhất thời cả khách và chủ nhà đều vui vẻ, mãi đến chạng vạng tối mọi người mới xuống núi, trong sọt của Triệu Húc còn đặt một cái túi đựng gần năm cân muối ăn.
Khi hai bên đến ngã rẽ, Trần tú tài bỗng chắp tay nói với Triệu Hi: "Tiên nhân, mấy ngày trước ta mời một số bạn học, dự kiến ngày mai sẽ đến."
Triệu Hi nghe vậy hai mắt sáng lên, ở triều Thiên Khải, hán tử khỏe mạnh thì dễ tìm nhưng muốn tìm được mấy cái người có thể biết chữ có văn hóa lại thật sự rất khó. Phải biết rằng thế gia lũng đoạn tri thức, phần lớn những người có học vấn đều là con cháu thế gia, những người này cũng rất khó làm việc dưới tay nàng, những người nàng có thể tìm được cũng chỉ là con cháu nhà nghèo.
Triệu Hi lập tức nói: "Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đón người, gặp mặt trước.
Trần tú tài trong mắt rưng rưng, trong lòng cảm động, lại muốn tự mình đón người? Đối xử tử tế với cấp dưới như vậy, thật là một chúa công lương thiện!
Hai bên chia tay, Trần tú tài cùng thôn trưởng âm thầm vui mừng đi dọc dọc theo con đường đất hướng về thôn Đào Hoa.
Trần tú tài chắp tay sau lưng, thân hình hơi khập khiễng, hắn nhìn ánh trăng trên bầu trời, đột nhiên nói: "Thôn trưởng, người cảm thấy các tiên nhân như thế nào?"
Thôn trưởng không chút do dự nói: "Đương nhiên là tốt nhất, họ đã ban phát cho chúng ta giống tốt giúp chúng ta đủ ăn, bây giờ còn giúp chúng ta được ăn muối tinh với giá rẻ, bây giờ có cho ta một chức quan ta cũng không làm. Tiên nhân bảo đi đâu ta sẽ đi nơi đó.
Thôn dân bọn họ đào ruộng kiếm ăn, một chữ to cũng không biết, cũng không có kiến thức gì, thậm chí ngay cả tục danh của đương kim thánh thượng là cái gì cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết ai cho bọn họ ăn no, ai cho bọn họ sống tốt, bọn họ liên theo người đói Nếu tiên nhân có thể cho bọn họ trải qua ngày lành, vậy bọn họ sẽ nghe theo tiên nhân!
Lại nói, trong thôn có một người vừa vặn cũng họ Triệu, tự nhận là cùng họ Tiên gia, mỗi ngày cực kỳ khoe khoang, gặp ai cũng nói mình là họ tiên. Tran tutai cuoi cuoi dap trang ve nha.
Ngày hôm sau
Đầu hạ thật sự đã tới, huyện Đào Nguyên này nằm ở phía nam, thời tiết dần dần nóng lên.
Triệu Húc suốt ngày mặc quần đùi đi loanh quanh trong biệt thự, Triệu Hi chỉ hận phòng thay quần áo trong phòng mình còn khóa, không có cách nào lấy ra quần đùi của cô.
Lúc trước nhận được tin tức, nói là hai ba người bạn của Trần Hành đến đây, bọn họ phần lớn đều là đệ tử nhà nghèo các nơi ở huyện Đào Nguyên, huyện không lớn cho nên tới cũng nhanh.
Triệu Hi thay xiêm y của nữ tử triều Thiên Khải, đi theo Trần tú tài đến cửa thôn, đợi một lúc thì nhìn thấy một cỗ xe ngựa rách nát từ trên quan đạo chạy tới, vững vàng dừng ở trước mặt bọn họ, ba thư sinh trẻ tuổi lưng đeo bao quần áo từ trên xe đi xuống.
Xe ngựa này là ba người thuê, xa phu xác định ba người đã lấy hết đồ đạc thì cũng đánh xe rời di.
"Trần huynh, đã lâu không gặp!" Thiếu niên mỉm cười hướng Trần tú tài thở dài.
Một thư sinh trẻ tuổi khác lấy ra phong thư ở trong ngực, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết: "Trần huynh, đây chính là giấy trúc Đào Nguyên trong lời đồn sao? Huynh như thế nào có được?"
Gần đây giấy trúc Đào Nguyên đang được chú ý, người đọc sách đều lấy việc có thể sử dụng loại giấy này làm kiêu ngạo, tiệm giấy Vương Ký mỗi lần lên kệ loại giấy này đều bán hết rất nhanh, rất nhiều con cháu thế gia trong tay cũng không có mấy tờ, Trần Hành này xuất thân từ nhà nghèo làm sao dùng nổi?
Trần tú tài cười ha ha: "Đừng kích động, về sau ngươi muốn dùng bao nhiêu giấy để viết chữ cũng được."
Đúng là bên ngoài giá giấy trúc Đào Viên vẫn chưa giảm, nhưng một người biết chữ như hắn ở thôn nếu muốn sử dụng giấy thì dễ hơn nhiều.
Ba người nghe vậy đều là vui mừng, có thể ở triều Thiên Khải, dưới tình huống thế gia lũng đoạn tri thức nghiêm trọng như vậy, nhưng có thể có học vấn đều là có chút bản lĩnh, công dụng của loại giấy này lớn như thế nào, bọn họ đều hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận