Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 102:

Chuong 102:Chuong 102:
Triệu Hi cam lấy thanh kiếm sắt đi ra ngoài, cười nói: "Vậy các ngươi cứ làm việc trước, ta xuống núi trước đây, các ngươi chú ý dùng lửa cẩn thận đừng làm cháy rừng.' Bốn phía tuy rằng đều không có cây cối, nhưng dù sao cũng là ở trong núi sâu, phòng cháy là nhiệm vụ quan trọng nhất, Triệu Hi cảnh cáo rất nhiều lần, về phần món đồ sắt chế ra đầu tiên này tất nhiên đã bị Triệu Hi lấy đi.
Trường kiếm này vẫn còn hơi nặng, Triệu Hi cầm một lúc đã cảm thấy cánh tay hơi mỏi.
Tiêu Thính Vân ở một bên vươn tay về phía nàng: "Để ta cầm"
Hôm nay Tiêu Thính Vân nghỉ phép, thấy nàng muốn lên núi liên đi cùng, Triệu Hi cũng sợ xui xẻo lại gặp phải mãnh thú liền đồng ý.
Thấy hắn đưa tay tới, Triệu Hi dứt khoát đưa thanh thiết kiếm kia cho hắn, sau đó lắc lắc cánh tay đau nhức.
Tiêu Thính Vân cầm trường kiếm cực kỳ nhẹ nhàng, tư thế cầm kiếm tương đối thuần thục, hắn cụp mắt đánh giá chuôi kiếm nói: "Chất lượng chế tác tuy bình thường, nhưng dù sao cũng là thiết kiếm, nếu chế tạo ra được một đội quân ắt đều sẽ có uy lực bất phàm."
Tiêu Thính Vân nắm chặt thanh trường kiếm kia, đột nhiên múa kiếm tại chỗ, mỗi một kiếm đều tràn ngập sự mỹ lệ cùng sát khí khó nén, bóng dáng ở trong rừng cực nhanh nhẹn.
Triệu Hi từng thấy múa kiếm trên phim truyền hình, nhưng phần lớn động tác đều âm nhu, không như người trước mặt, mỗi nhát kiếm đều hung sát đến cực điểm, anh khí bất phàm, Triệu Hi nhìn mà có chút hoảng hốt, bất giác theo bản năng vỗ tay cho màn biểu diễn này.
Tiêu Thính Vân dừng lại, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, đầu kiếm cắm vào lớp đất dưới chân, thấy Triệu Hi nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên giơ tay lên.
Một quả đào dính đầy lông vừa vặn rơi vào trong tay hắn, hắn hỏi: "Ngươi ăn không?" Chắc là lúc nấy quả đào này rơi xuống khi hắn luyện kiếm.
Triệu Hi: ..."
Nàng dứt khoát đi tới lấy quả đào trong tay, rồi đột nhiên vươn tay túm chặt lấy tay hắn: "Ngươi đưa tay cho ta xem'.
Tiêu Thính Vân nhướng mày, theo lời nàng mở lòng bàn tay ra, tay thiếu niên lớn hơn nàng không ít, ngón tay dài nhỏ. Nàng chú ý tới, quả nhiên lòng bàn tay hắn có vết chai, không giống vết chai luyện chữ, mà giống vết chai của luyện võ cầm kiếm lâu ngày.
Triệu Hi cầm quả đào lui về phía sau hai bước, nghĩ tới bộ dáng thuần thục múa kiếm vừa rồi của hắn, có chút hoài nghi nhìn hắn nói: "Ngươi trước kia không phải là quan võ chứ?" Lần trước Trương Tam nói hắn hình như là quan, cũng không biết là chức quan gì.
Tiêu Thính Vân lắc đầu: "Ta không nhớ rõ." Ngay cả màn vũ kiếm vừa rồi cũng chỉ là ký ức của cơ thể.
Hắn lấy ống trúc từ bên hông ra, mở nắp trúc ra hỏi: "Có muốn rửa quả đào không?"
Triệu Hi nghe vậy lập tức gật đầu, hai tay nàng nắm lấy lông nhung của quả đào, Tiêu Thính Vân hơi khom lưng cẩn thận đổ nước trong ống trúc ra, Triệu Hi nhanh chóng đến gần mượn nước rửa đào, rất nhanh liền rửa sạch sẽ.
Hai người cùng xuống núi, Triệu Hi vừa đi vừa gặm quả đào này.
Tiêu Thính Vân cười hỏi: "Cây đào kết trái, ăn ngon không?”
Quả đào này vốn là mọc hoang dã, lại chưa trải qua quá trình bồi dưỡng của nhân công, đương nhiên không có ngọt như đào mật ở hiện đại, nàng cắn một miếng, chỉ có vị ngọt nhàn nhạt, nàng cũng không quá thích, đặt ở hiện đại ai bán loại đào này, lân tới chắc chắn nàng sẽ không mua lại.
Nhưng thôn dân và trẻ em ở thôn Đào Hoa rất thích, cây đào ở đây rất nhiều, mỗi khi đến mùa này, họ sẽ hái một ít đào để ăn, nhưng phần nhiều quả đào sẽ có lúc rơi xuống đất thối rữa, thôn dân cảm thấy đáng tiếc, còn đem những quả đào thối rữa này ném vào trong ruộng làm phân bón.
Đôi mắt Triệu Hi đột nhiên sáng lên, nói: "Cứ đem những quả đào này ủ thành rượu đào là được rồi." Cũng không cần chế ra rượu chưng cất, loại rượu trái cây có nồng độ thấp này cũng không tồi, dù sao cũng tốt hơn bị nát ở dưới đất.
Triệu Hi nhịn không được nghĩ, nếu là ở ban đêm giữa hè, cùng người trong nhà ở trong hoa viên biệt thự nướng thịt, uống rượu, thưởng thức ánh trăng, cuộc sống gia đình cũng là không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận