Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 63:

Chuong 63:Chuong 63:
Vương Tuyết Cầm túm lấy một con heo da trắng đang kêu hừ hừ, cẩn thận quan sát, có chút kinh hỉ mà nói: "Con heo này đúng là heo Trường Bạch rồi." Toàn thân heo Trường Bạch đều hiện ra màu phấn trắng, mũi heo con dài, tứ chi khỏe mạnh, bụng phồng lên rủ xuống, tỷ lệ xuất chuồng của loại heo này rất cao!
Vốn dĩ Vương Tuyết Cam cũng không có hy vọng có thể gặp được heo Trường Bạch ở chỗ này, không ngờ tới vận may lại tốt như vậy.
Con heo này cũng rất hung dữ, thấy Vương Tuyết Cầm bắt được nó lập tức muốn cắn nàng, bị Vương Tuyết Cầm tránh được.
Tâm tình Vương Tuyết Cầm khá tốt, vỗ một cái vào mông con heo trắng kia: "Con vật nhỏ, đừng lộn xôn!"
Mấy con heo trắng này không cần thiến, chuyên dùng để giao phối với heo bản địa, phối giống, những con còn lại thiến hết để nuôi.
Hiện giờ ngay cả triều đình Thiên Khải còn không có nổi hai vị thái y, chớ nói chỉ là bác sĩ thú y. Vương Tuyết Cầm dứt khoát biểu diễn kỹ thuật thiến heo con ở trước mặt mọi người.
Triệu Hi liếc nhìn vào hai con heo đen đang vui vẻ ở trong chuồng heo, ánh mắt đầy sự đồng cảm.
Mọi người mở cửa chuồng heo ra đi vào, Triệu Chí Dân bắt được một con heo đen nhỏ trong đó, trở tay quật nó ngã xuống đất, hai tay bắt được hai chân trước của heo con, đùi gắt gao chống lên bụng heo.
Vương Tuyết Cầm cầm một con dao giải phẫu nhỏ màu trắng bạc, hạ một dao chuẩn xác vê phía heo đen, ngay lập tức nó gào thét không dứt như heo bị mổi làm cho Triệu Hi phải bịt tai lại.
Tốc độ tay của Vương Tuyết Cầm rất nhanh, tu thế thuần thục, thuận tay cầm vật dính đầy máu kia ném qua một bên.
Mấy người Chu Nguyên Trương Đại nhìn thấy theo bản năng lui về phía sau vài bước, sắc mặt hơi trắng bệch, kỹ thuật này của nàng sợ là không kém chút nào so với tịnh thân thái giám ở trong cung.
Heo con đau muốn chết gào thét lên, Vương Tuyết Cầm lấy dầu xà lách cạnh người tưới lên vết thương của heo con, còn nói: "Bước này là khử trùng vết thương, ta dùng dầu cải, mọi người dùng cái khác để thay thế cũng được."
Một phút đồng hồ ngắn ngủi, một con heo con đã bị thiến xong, Vương Tuyết Cầm thả con heo con này ra, ánh mắt lại hướng ve một con khác, chuẩn bị tiếp tục làm thêm một lần biểu diễn nữa.
"Dầu cải?" Người bên cạnh mở to mắt tò mò: "Dầu cải không phải là dùng để làm ô giấy dầu và vải lụa sao? Còn có thể dùng để khử trùng vết thương à?”
Triệu Hi lập tức nhớ ra với năng lực sản xuất bây giờ của triều đại Thiên Khải, sợ là còn chưa thể ăn dầu thực vật, thật ra ban đầu phát hiện ra dầu cải cũng không phải dùng để ăn, cho nên bọn họ không biết cũng bình thường.
Triệu Hi đáp: "Chính là dầu ép từ trong rau ra."
Đám người nghe vậy thì giật mình, bọn họ chỉ biết đầu mỡ đều là được lấy từ trong người gia súc ra, ép từ trong rau ra cũng có thể có dầu sao?
Triệu Hi thấy bọn họ tò mò, dứt khoát lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhấn vào kho ảnh, tìm được ảnh chụp ở thôn Bạch Sa vào mùa xuân năm ngoái, đưa cho bọn họ xem: "Chính là thứ này." Ngoại trừ dầu cải, còn có dầu lạc, dầu ngô các loại, cũng không nói quá tỉ mỉ.
Trương Tam cực kì vui mừng: "Loại rau này chúng ta đã thấy ở trên núi, mấy ngày nay sợ là sắp nở hoa rồi." Bọn họ khi quá đói cũng sẽ hái một chút về ăn, mùi vị không phải là ngon lắm, nhưng cũng không biết món ăn tướng mạo xấu xí kia lại có thể ép ra dầu.
Dân chúng triều Thiên Khải rất khổ cực, quanh năm ăn không đủ no càng không cần nói đến được ăn dầu mỡ, nếu như trong loại rau này có thể nặn ra dầu, dù không phải dùng mỡ động vật cũng có thể trị được cơn thèm rồi không phải sao?
Triệu Hi lộ vẻ hơi kinh ngạc, đây là một tin tức không tệ, sau này có dầu để ăn rồi.
Triệu Hi lại cất điện thoại vào túi.
Vương Tuyết Cầm và Triệu Chí Dân thuận lợi thiến xong hai con heo đen, hai con heo đen này cũng mất đi sức sống chạy như bay trong sân biệt thự của đêm hôm qua, ủ rũ yên tĩnh ngủ chung một chỗ, chờ sau khi vết thương lành tính cách sẽ trở nên yên tĩnh hơn, ăn nhiều ngủ nhiều nhanh lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận