Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 357:
Đám thị vệ trong bóng tối đề cao cảnh giác, chú ý hướng đi bốn phía. Triệu Hi đi dạo trên đường, thỉnh thoảng mua chút đồ lặt vặt, đột nhiên nhìn thấy có rất nhiêu dân chúng chạy tới một nơi nào đó, Đàm Thục Lan vội vàng giữ lại một người hỏi thăm.
"Lên tòa, có phụ nhân kia kiện trượng phu của mình lên công đường, ta thật sự chưa từng thấy qua, ta muốn đi xem." Dân chúng bị kéo lại vội nói.
Triệu Hi nhướng mày, ý bảo cùng đi xem, thị vệ trong bóng tối thiếu chút nữa khóc, Nữ Đế của bọn họ thật sự thích đi xem náo nhiệt nha.
Bọn họ chen chúc bên ngoài công đường, nhìn thấy một đôi vợ chồng quỳ gối dưới công đường, hai người tuổi tác cũng không lớn, Triệu Hi đoán chừng cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhìn quần áo đoán gia cảnh cũng không tệ lắm.
"Nghe nói là nam nhân này muốn cưới thêm thiếp, phu nhân của hắn không đồng ý cho nên mới nháo đến quan phủ." Một dân chúng đang hóng hớt bên cạnh nói.
"Nữ nhân này nhà hắn đúng là hổ cái, còn muốn quản nam nhân của mình cưới thêm thiếp?"
Dân chúng nghị luận sôi nổi, nữ nhân kia hiển nhiên cũng nghe được, không cam lòng nói: "Thưa lão gia, lúc trước do nhà ta nghèo đến cơm không có mà ăn y phục cũng không có mà mặc, từ khi nữ đế đăng cơ đến nay cuộc sống ở nhà ta cũng dần được tốt lên. Trước khi ta xuất giá phụ thân ta là một thợ thủ công đồ sứ, vì thế ta cũng ngẫu nhiên học được một chút, cho nên đến xưởng thủy tinh tìm việc làm."
Mọi người nghe nói như thế, lúc này dùng ánh mắt khâm phục nhìn nữ nhân kia.
Phải biết rằng những thương nhân nước ngoài kia đối với sản phẩm lưu ly của Đại Minh bọn họ tương đối yêu thích, dần dần bắt đầu vượt qua đồ sứ một chút. Cho nên nước lên thì thuyền lên, công việc ở xưởng lưu ly vô cùng đáng giá! Mỗi lần xưởng lưu ly tuyển dụng, dân chúng đều chen lấn đến vỡ đầu.
Tiểu phụ nhân kia mỗi tháng có thể kiếm được gần ba lượng bạc, trượng phu làm việc ở xưởng bông một tháng cũng có thể kiếm được nửa lượng bạc, cuộc sống trong nhà cũng dần khá hơn.
Ánh mắt mọi người dần dần thay đổi, thì ra chủ yếu là dựa vào phụ nhân này nuôi gia đình?
Nữ tử ánh mắt rưng rưng, bi phẫn nói: "Ta vất vả nuôi gia đình lại còn phải sinh con dưỡng cái, bây giờ trong nhà ngày một tốt lên, hắn liền muốn lấy bạc ta kiếm được cưới thêm thiếp? Dựa vào cái gì?!"
Trượng phu kia cúi thấp đầu, miệng mắng một câu chanh chua.
Vị quan nhíu mày, cũng có chút cạn lời với hành vi của hán tử này.
Triệu Hi lại nhìn một hồi mới rời đi, tiểu phụ nhân kia cuối cùng cũng không có phần thắng như trong dự đoán, quan lão gia ra lệnh cho hai người trở về, hán tử kia muốn nạp thiếp thì phải được chính thê đồng ý, lại giáo dục nữ tử kia một phen, bắt nàng đọc thêm "nữ đức"nữ huấn.
Dân chúng xem một hồi náo nhiệt, lúc Triệu Hi đi ra ngoài còn có thể nghe được bọn họ đang nghị luận nữ tử kia là một con hổ cái hay ghen tị.
Đàm Thục Lan nhìn thần sắc Triệu Hi không đúng, trấn an nói: "Tiểu thư, Tiêu tướng quân tất nhiên sẽ không như vậy đâu."
Đàm Thục Lan cho rằng Triệu Hi bị xúc động lây liền an ủi, khuyên nhủ! Tiêu tướng quân sao dám nạp thiếp, đây chính là nữ đế. Đến phò mã của công chúa triều Thiên Khải, cũng không có tư cách nạp thiếp.
Triệu Hi cười cười, nàng đương nhiên biết Tiêu Thính Vân sẽ không làm như vậy, hai người lên xe ngựa hồi cung, lúc bốn phía không có người khác mới nhìn về phía Đàm Thục Lan cười hỏi: "Thục Lan, nếu tương lai trượng phu của ngươi muốn nạp thiếp thì ngươi sẽ làm gì?"
Mặt Đàm Thục Lan hơi đỏ lên, trong cuộc thi chung lần trước nàng đứng trong nhóm 100, sau lại được thăng quan đến làm trong văn phòng thư ký của nữ đế, nàng là một người vô cùng kiêu ngạo, hai năm trước đã đính hôn với một thần tử trong triều, không bao lâu nữa cũng sẽ thành thân.
Đàm Thục Lan nghĩ nghĩ, trên mặt có chút khổ sở, nói: "Ta đây cũng không cách nào, chỉ là trong lòng buồn bực khó chịu. Chúng ta đều là thần tử trong triều, cùng cầm quân lương triều đình cho, vì sao hắn có thể nạp thiếp còn ta lại phải tam tòng tứ đức? Hắn có thể nạp thiếp thất, ta đây cũng có thể nạp lang quân chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận