Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 168:

Chuong 168:Chuong 168:
"Hỡi các chư vị hương thân, Trương Đại Tiến ta sống đến năm 67 tuổi, đã có đến 66 năm là sống trong vô tri vô giác, đến tận bây giờ ta mới hiểu được cuộc sống vui vẻ là gì, mà những điều này đều là nhờ có các vị tiên nhân ban cho. Bây giờ tiên nhân muốn dẫn dắt chúng ta cùng bảo vệ gia đình của mình, ai có dị nghị gì không?”
Làm gì có ai yêu thích chiến tranh, ai mà chả thích có cuộc sống yên ổn? Các tiên nhân đã vì bọn họ mà đem đến biết bao điều tốt đẹp như vậy, đợi đến đầu xuân sang năm có lẽ thành mới sẽ càng thêm phồn vinh, vì thế bọn họ quyết không cho phép có người phá hoại nó.
Lúc này có thôn dân hô lớn: "Nhà ta còn thừa chút lương thực, ta nguyện ý đem đi quyên góp hết."
"Trong nhà ta cũng có chút quần áo, có thể quyên góp cho bọn họ dùng để giữ ấm."
"Ta chỉ hận tiên nhân vì sao không tuyển nữ binh, ta cũng không kém những hán tử kia."
Trưởng thôn hai thôn rất hài lòng, đêm đó liền đi đến tiên cảnh, nhiệt huyết sôi trào nói Tiên gia cần cái gì, bọn họ nhất định sẽ gắng hết sức để gom góp, những người già yếu như bọn họ tuy không thể đi đánh trận, nhưng những thứ khác có thể làm bọn họ nhất định sẽ giúp.
Triệu Húc hừ lạnh nói: "Ta dẫn quân đi dẹp loạn, những thế gia địa chủ ở quận Đào Nguyên nếu không góp chút lương thực, ta sẽ không khách khí, trực tiếp chém!"
Triệu Hi gật đầu, lại nói: "Nhị ca, xưởng pháo hoa đã nghiên cứu chế tạo được ít nhất cũng phải được một ngàn quả pháo, ta đã an bài Lý Hiếu Tri đi thông báo cho công nhân làm việc suốt đêm để chế tạo đủ số lượng, còn có dược phẩm này, ta muốn nhờ Hoàng gia vận chuyển hộ."
Triệu Ngôn gật đầu nói: "Ta sẽ lập tức chọn quân y, mang theo toàn bộ dược phẩm."
Huyện lệnh Đào Nguyên càng nghe càng mơ màng, cứ cảm thấy tiên nhân đã sớm xử lý mọi chuyện ổn thỏa?
Chẳng lẽ tiên nhân có tiên thuật có thể biết trước tương lai, vốn dĩ ngay từ đầu quận Đào Nguyên sẽ vướng phải kiếp nạn này, cho nên đã sớm có an bài ổn thỏa?
Người Triệu gia còn chưa giải thích, huyện lệnh Đào Nguyên đã tự cho đó là đúng. Tất nhiên là thế rồi! Nếu không sao có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy được?
Triệu Húc liếc Huyện lệnh một cái: "Trong tay ngươi có thể lấy ra bao nhiêu binh lực cho ta?" Nhìn Huyện lệnh Đào là đã biết không thể trông cậy rồi, hắn thà rụt đầu như một con rùa, cũng tuyệt đối không có ý nghĩ phản kháng nào, nhưng trong tay hắn vẫn có một vài thứ là dùng được.
Huyện lệnh Đào Nguyên bẻ ngón tay tính toán, xấu hổ cười nói: "Tính cả nha môn sai dịch, thì nhiều lắm cũng chỉ có ngàn người."
Triệu Húc: "Thôi được rồi, có còn hơn không."
Triệu Húc lập tức phân phó huyện lệnh trở về gom người.
Huyện lệnh đi rồi, Triệu Húc liền bắt đầu lên kế hoạch. Vương Tuyết Cầm ở bên cạnh đã sớm đã nước mắt đầy mặt, nàng thật sự rất sợ, đã sắp bước sang năm mới rồi, vậy mà lại xảy ra loại chuyện này. Ra chiến trường đao kiếm không có mắt, nhỡ đâu nhi tử của nàng bị thương thì phải làm sao?"
Vương Tuyết Cầm trong lòng đầy oán giận, nàng nhìn chằm chằm vào không trung giận dữ nói: "Tất cả đều tại cái hệ thống thối tha nhà ngươi!" Nếu có thể sống yên ổn thì Vương Tuyết Cam cũng sẽ không tính toán với nó làm gì, bọn họ vốn đều là nông dân chất phác, dù có bị đột ngột xuyên đến triều Thiên khải này, bọn họ cũng làm quen được rất nhanh. Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện gì? Sắp ra chiến trường chiến đấu tới nơi rồi!
Hệ thống Đại Bảo của biệt thự vẫn không có bất cứ hồi đáp nào, cứ như là đang giả chết vậy.
Tiêu Thính Vân thấy Vương Tuyết Cầm nói chuyện với không khí mặt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, hắn chưa bao giờ thấy Vương Tuyết Cầm phu nhân tức giận như thế, vì thế hắn nói: "Bá mẫu, ta sẽ đi cùng Triệu Húc."
Cả nhà đều kinh hãi, Tiêu Thính Vân muốn đi theo?
Tiêu Thính Vân trâm giọng nói: "Mặc dù ta bị mất trí nhớ, nhưng gần đây cũng có xem qua chút binh thư, có lẽ cũng sẽ giúp ích được vài điều."
Bạn cần đăng nhập để bình luận