Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 305:

Chuong 305:Chuong 305:
Lúc này, dường như thuyền của bọn họ đã tới Kinh Châu, ngư nghiệp ở Kinh Châu phát triển, có không ít người kiếm sống bằng việc đánh cá trên sông, bọn họ còn nộp một số tiền thuế lớn cho triều đình.
Hán tử kia lau nước ở trên mặt, hắn không nhịn được lắc đầu: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không phải ngư dân ở Kinh Châu, chỉ là người dân bình thường, tiểu nhân bị người Hung nô bức ép phải mang theo cả nhà chạy trốn suốt đêm, định đi qua Trường Giang, ai ngờ gió quá lớn nên thuyền bị lật, người nhà... người nhà của tiểu nhân đều đã rơi xuống nước."
Cũng chỉ có hắn trong lúc hoảng loạn đã nhặt được nửa cái hồ lô dưa khô đau khổ chống đỡ.
Sắc mặt Bàng Vân Hổ thay đổi: "Hung Nô?"
Hán tử kia ngạc nhiên: "Chẳng lẽ đại nhân vẫn chưa biết? Đám người Hung Nô đã có dự định tiến đánh phía nam từ lâu, huyện Kiến Giang, Kinh Châu chúng ta đã gặp tai họa, người dân đều sợ hãi chạy trốn."
Nghe nói sở trường của quân Hung Nô là ky binh, vì vậy rất nhiều người dân đều muốn đi qua vực thẳm tự nhiên của Trường Giang, cách một con sông hẳn là có thể tạm thời ngăn cản đám người Hung Nô đáng sợ đó nhỉ?
Sắc mặt Bàng Vân Hổ thay đổi, mọi người đều biết dã tâm của người Hung Nô, bọn họ đã chiếm hơn một nửa giang sơn của triều Thiên Khải, khiến lão hoàng đế sợ tới mức phải dời xuống Giang Nam, sao có thể không trực tiếp diệt toàn bộ triều Thiên Khải chỉ trong một lân?
Kinh Châu là đầu mối giao thông then chốt từ bắc tới nam, cho dù là vận chuyển đường bộ hay vận tải đường thuỷ đều vô cùng phát triển, trước giờ, nơi này vẫn luôn là khu vực giao tranh của binh lính, nghe nói tổ tiên khai quốc của triều Thiên Khải cũng làm giàu ngay tại mảnh đất này.
Khó trách Hung Nô lại tiến đánh nơi này.
Bàng Vân Hổ suy nghĩ một lát rồi lập tức hạ lệnh xuống: "Lập tức tìm kiếm những người bị rơi xuống nước, nếu có người dân muốn qua sông hãy tiến hành hỗ trợ, nhưng phải ghi nhớ không được cứng đối cứng với quân Hung Nô ở bên kia bờ."
Hiện tại không cần đánh cá nữa, cá không quan trọng bằng mạng người.
Hán tử được cứu kia ngạc nhiên nhìn Bàng Vân Hổ, có quan quân nào lại quan tâm tới sự sống chết của dân chúng chứ? Hắn cho rằng là do hắn may mắn, kết quả bọn họ thật sự định đi cứu những người dân khác?
Chiến thuyền nhanh chóng tăng tốc di chuyển trên sông, nhìn thấy có người rơi xuống được hay người dân đang chèo thuyền nhỏ, bọn họ đều ném phao cứu sinh xuống, sau đó vớt người lên, lại cứu được một nhóm người.
Không bao lâu sau, trên chiến thuyền đã đầy người dân được cứu lên, bọn họ ôm nhau khóc thút thít.
Có người đã không có cha mẹ, có người mất đi thê tử, còn có người không còn hài tử, giống như một thảm kịch nhân gian.
Bàng Vân Hổ cầm kính viễn vọng nhìn những ky binh trên bờ ở ngoài xa, sắc mặt lạnh lùng nói: "Quay về."
Những tướng sĩ thủ hạ bị tiếng khóc của người dân kích thích, mọi người chỉ hận không thể lập tức rời thuyền đánh với bọn chúng một trận. Những tướng sĩ này đã từng đánh thắng không ít trận, nên không hề để quân Hung Nô bị dân chúng hình dung là yêu ma ở trong mắt.
Không ít dân chúng vốn định vượt sông rồi sống ở bên sông, vẫn nằm trong phạm vi Kinh Châu, nhưng khi vừa được các tướng sĩ cứu, bọn họ chợt trào dâng ý định quay về với các tướng sĩ.
Bàng Vân Hổ cũng không từ chối, sau khi tiến vào Thục địa, những người này chỉ cần làm thủ tục đăng ký, nếu không có vấn đề gì, bọn họ đều có thể vào thành, trở thành sức lao động.
Sau khi trở về cảng quận Ba Thủy, Bàng Vân Hổ vội vàng viết thư cho phía thành mới, báo tin này cho tiên nhân.
Triệu Hi cũng nhanh chóng nhận được thư, những người trong đoàn quân sư cũng không ai ngạc nhiên, giống như đã đoán ra từ trước.
Vào tháng giêng, quân Hung Nô đánh chiếm kinh thành, nếu không phải do bọn chúng không quen thuộc với khí hậu sông nước của miền nam, chỉ e chúng đã sớm đánh tới đây, kéo dài mãi tới bây giờ cũng coi như bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận