Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 64:

Chuong 64:Chuong 64:
Cái này cũng giống chó mèo trọng lượng cơ thể sẽ tăng vọt sau khi triệt sản.
Vương Tuyết Cầm cười nhìn Chu Nguyên và Trương Đại: "Học được chưa? Thiến heo tốt nhất là lựa chọn heo con, heo lớn mà thiến sẽ dễ chết."
Hai người vẫn còn sợ hãi gật gật đầu.
Heo mặc dù là loại gia súc được xếp cuối cùng của triều Thiên Khải, nhưng cũng có người chăn nuôi heo, có điều lúc này bọn họ còn chưa bắt đầu nuôi nhốt, bởi vì chúng chưa bị thiến và tính khí không tốt, người nuôi heo đều phải đi theo chăn heo.
Chu Nguyên quyết định mua một đống heo con từ trong tay người chăn nuôi heo mang về, một đám dùng để giao phối cùng những con heo trắng này, một đám trực tiếp thiến đi để nuôi lấy thịt.
Trại của Trương Đại vốn có sân riêng để nuôi gia súc, cho nên lúc quản lý vẫn rất thuận tiện, nhưng người Triệu gia lại rất tò mò quý công tử như Chu Nguyên này sao lại làm ra cái trại nuôi heo đó.
Chu Nguyên giải thích: "Nương của ta có để lại cho ta một thôn trang, để đó mãi không dùng ở bên ngoài thôn Đào Hoa, ta dẹp hết hoa cỏ bên trong đi, đổi lại thành trại nuôi heo."
Người nhà họ Triệu: "..."Ngươi đúng là đứa con trai có hiếu.
Vương Tuyết Cầm dạy lại cho Chu Nguyên và Trương Đại một số biện pháp nuôi heo, dạy cho cách sắp xếp chuồng heo như thế nào, còn để bọn họ hỏi lại những chỗ bọn họ chưa hiểu rõ.
Chu Nguyên và Trương Đại cái hiểu cái không mà rời đi khỏi tiên cảnh, Chu Nguyên nhìn thấy một đám người của Trương Đại đi vào hướng trong núi thì trong lòng có chút kinh ngạc. Những người này là sơn hộ trên núi sao?
Chu Nguyên cũng không nghĩ quá nhiều, để người hầu chở hắn đi mua heo con.
Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Chí Dân lại đến ruộng nhà mình kiểm tra một phen, đám Triệu Hi đẩy chiếc xe đạp kia vào trong biệt thự tránh bị gió thổi nắng chiếu.
"Triệu nàng nương."
Triệu Hi ngại đi đường xa, đang muốn đạp xe đạp quay trở về lại nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại thì có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thính Vân, ánh mắt hắn dừng ở túi áo của nàng hỏi: "Không biết vật vừa nay nàng sử dụng là gì?"
Triệu Hi hơi sửng sốt, sờ tay vào túi, lấy chiếc điện thoại di động từ bên trong ra.
Mặc dù hiện tại không có mạng, nhưng nàng vẫn có thói quen đem theo điện thoại di động cất vào túi áo trước ngực, có thể xem giờ và chụp ảnh cũng rất tốt.
Triệu Hi dừng xe, mở khóa điện thoại bấm vào máy ảnh, đột nhiên giơ điện thoại lên cười nói với hắn: "Ngươi nhìn ta."
Tiêu Thính Vân nghe vậy thì đưa đôi mắt bình tính như nước nhìn nàng, hắn nghe thấy một tiếng tách, Triệu Hi tiến tới đưa điện thoại di động cho hắn: "Xem, ảnh chụp này, có thể lý giải là vẽ tranh rất nhanh."
Thiếu niên trong hình cao lớn, cả người mặc áo vải thô bụi bặm lại khó che được vẻ anh khí và tuấn lãng."Vẽ" rất chân thật, mỗi chỗ trên người hắn đều được 'vẽ' lại, ngay cả con đường nhỏ biệt thự ở phía sau hắn và hắn cũng y như đúc. Họ sĩ nổi tiếng của triều Thiên Khải nhiều như vậy cũng chưa bao giờ có thể vẽ ra bức tranh tương tự như vậy.
Tiêu Thính Vân nặng nề nhìn tấm ảnh trên điện thoại di động, đôi môi mỏng khẽ động theo bản năng: "Nếu trước khi nương ta qua đời cũng có bức tranh này, ta cũng sẽ không phải ngay cả diện mạo của nương mình cũng..."
Thanh âm của Tiêu Thính Vân bỗng nhiên ngừng lại, làm người ta ngẩn ra.
Triệu Hi có chút kinh ngạc, đánh giá hắn: "Ngươi nhớ chuyện trước kia của ngươi sao?"
Mấy người Triệu Húc nghe thế vội vàng quay đầu lại nhìn, tốt xấu gì cũng quen biết nhau một thời gian rồi, bọn họ cũng không muốn Tiêu Thích Vân cả đời cũng không biết lai lịch của mình.
Tiêu Thính Vân đưa tay xoa đầu, vội vàng muốn bắt lấy ký ức vừa rồi mới lóe lên rồi biến mất ngay trong đầu mình, nhưng không có gì lưu lại cả. Càng suy nghĩ đầu lại càng đau đớn hơn, vẫn không thể nhớ.
Triệu Hi an ủi: "Thôi, ngươi không nhớ thì thôi." Nàng thu lại điện thoại rồi cất vào trong túi.
Tiêu Thính Vân dừng lại một chút, đợi đến khi cơn đau trong đầu qua đi mới nhìn vào chiếc xe đạp kia hỏi: "Triệu nàng nương biết cưỡi xe này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận