Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chương 227:

Chương 227:Chương 227:
Dựa theo mệnh lệnh của quận thủ, toàn quận mở năm trường tiểu học, mỗi huyện có ít nhất hai trường trung học, cuối cùng dự kiến có hai trường đại học trong quận.
Những học sinh mới vào trung học này đều đã tham gia kỳ thi tuyển sinh cách đây vài ngày và có nền tảng học vấn cơ bản.
Vào trung sẽ bắt đầu đặt nền tảng cho việc học chuyên ngành sau này, việc lựa chọn chuyên ngành cực kỳ quan trọng, liên quan đến việc thi đại học trong tương lai, thậm chí còn ảnh hưởng đến con đường tìm việc làm sau này, đồng thời cũng liên quan đến bằng tốt nghiệp.
Nhưng có rất nhiều chuyên ngành ở trường trung học, từ khoa lịch sử học, đến khoa nông nghiệp, khoa chăn nuôi, y học, kinh doanh, luật, ngoài ra còn có cả khoa vật lý và hóa học.
Vì có quá nhiều môn học cho nên học kỳ một trung học, học sinh chủ yếu sẽ tự chọn nghe giảng những môn mình muốn học, đến cuối kỳ phải nộp đơn xác nhận chuyên ngành chuyên ngành mình học, cũng lấy đơn này để đi thi cuối kỳ của các chuyên ngành, gần giống như năm đó Triệu Hi xác định lựa chọn văn hoc.
Tất nhiên, nếu có những sinh viên lười biếng, không chọn nghe giảng, chơi bời lêu lổng, thì sẽ không thể lấy đạt được học phần mà chỉ có thể đạt được khi đến lớp, nếu không tích lũy đủ học phần thì sẽ không thể tốt nghiệp.
Hoàng Huyền bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhịn không được để thương đội tạm nghỉ, hắn cũng đi theo dân chúng vây xem.
Người ta thường nói thương nhân như bọn họ rất khôn khéo, nhưng hóa ra người bình thường cũng không kém, một số người bán hàng rong còn bày gian hàng ở ngoài cửa trường trung học Đào Viên, bán các loại đồ ăn vặt bán và bán hàng qua các khoảng trống trên hàng rào gỗ.
Bọn họ vây quanh tường nhìn vào bên trong, liền thấy những phu tử kia đang tuyên truyền, còn thường được gọi là cổ vũ tinh thần đầu năm học.
Chu Nguyên cũng rất thoải mái, hắn trực tiếp dắt một con lợn lên, nói chuyện chăn nuôi lợn để làm giàu cho quốc gia, lời nói của hắn lại khiến rất nhiều học sinh hưng phấn đến mức muốn mở trang trại chăn nuôi.
Phu tử của viện nông nghiệp mang hai chén cơm đã được nấu chín ta, nói một chén là gạo do dân chúng bọn họ trồng, hạt gạo khô quắt nhỏ bé, mà chén còn lại là gạo trân châu do tiên nhân mang đến, mỗi một hạt to như trân châu trắng. Hai chén cơm hoàn toàn đối lập, sau đó hỏi mọi người rằng việc học nông nghiệp có quan trọng hay không?
Phu tử của khoa kinh doanh bị kỳ thị nhất vô cùng bình tĩnh đẩy cặp kính lưu ly thể hiện thân phận trên sống mũi, thản nhiên kể một câu chuyện, về một thương nhân truyền kỳ làm như thế nào chỉ dựa vào việc kinh doanh mà trực tiếp dọn sạch ngân khố của một quốc gial Có lợi hại hay không?
Chuyên ngành ít được chú ý nhất hình như gọi là vật lý, các sinh viên còn chưa từng nghe ta hai chữ này nên không có hứng thú lắm. Các phu tử chuyên ngành vật lý cũng không vội, chỉ lấy ra vài ống trúc để cho các sinh viên trước mặt mở ra xem.
Thứ không thể thiếu nhất ở huyện Đào Nguyên chính là trúc, ống trúc này cũng không có gì đặc biệt, kết quả khi mấy học sinh mở ra nhìn, sợ ta mức suýt chút nữa làm rơi ống trúc xuống đất.
"Những thứ ở xa... thực sự ở ngay trước mặt chúng ta?" Học sinh này nói với vẻ hoài nghi"No giống như một chiếc kính thiên văn."
Đồ vật như kính viễn vọng này chỉ có quân đội mới có, những gia đình bách tính thông thường không thể mua được, vậy nên điều này thực sự dọa các học sinh kinh hãi.
Có thể nhìn thấy rõ những người dân đang bám vào hàng rào gỗ ở cổng trường xa xa.
"Thiên viễn vọng này chính là dùng kiến thức vật lý nghiên cứu chế tạo thành phải không?" Có học sinh suy đoán.
"Vật lý làm sao lại có thể hữu ích như vậy? Nếu kính viễn vọng này được sử dụng trong quân sự..." Một học sinh tiếp lời nhưng lại thận trọng ngừng lại.
Phu tử vật lý đắc ý: "Đương nhiên!" Đây là kính viễn vọng do họ phối hợp với các y sinh cùng nhau chế tạo, đương nhiên không tốt bằng kính thiên văn của tiên nhân, nhưng cũng khá tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng từ khoảng cách mấy dặm. Đặt ở phương diện quân sự chính là vũ khí cực kỳ khủng bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận