Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 147:
Vấn đề này Hoàng Hiên cũng không thể dự đoán chính xác được, lộ vẻ khó xử nói: "Ta thấy có lẽ là năm thành."
Triệu Húc khóe miệng co rút: "Ngươi nói những lời này thì có khác gì không nói." Chẳng qua nhìn thế cục, cũng không cần quan tâm liệu nó có tràn tới huyện Đào Nguyên hay không, chỉ cần sớm chuẩn bị tốt công tác phòng là được rồi, ngoài ra còn phải chế tạo vũ khí! Mở rộng tư quân! Luyện binhl
Hoàng Hiên bất đắc dĩ cười, hắn chỉ là một thương nhân, những chuyện này sao có thể hiểu được.
Trông thấy một nhà Triệu gia thuần thục giết mấy con heo, Chu Nguyên cảm thấy vô cùng hứng thú mà đi theo phía sau để học cách làm lạp xưởng, đầu tiên phải phải băm nhỏ thịt heo rồi ướp muối, sau đó lại nhồi thịt vào trong ruột heo, dài tâm hơn một găng tay là có thể dùng một cái dây sạch để buộc lại.
Chu Nguyên cười nói: "Ta cũng sẽ về trại nuôi heo thử làm một ít lạp xưởng thịt khô các loại rồi đem đi bán." Hương thân thế gia bọn họ đương nhiên là không biết tự làm lạp xưởng thịt khô rồi, bọn họ có muốn ăn thì cũng là đi mua về, Chu Nguyên cũng không ngại kiếm một chút tiền từ đó.
Người một nhà nhìn hàng lạp xưởng đỏ trắng đan xen đang treo ở ban công kia, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Tuy xuyên đến cổ đại, nhưng cuộc sống hiện giờ không khác gì nhiều so với khi ở thôn Bạch Sa, chờ lạp xưởng thịt khô khô lại, rồi chờ lạnh thêm chút nữa là có thể ăn. Triệu gia bọn họ mừng năm mới, nếu trên bàn không có một đĩa lạp xưởng thịt khô, thì xem như năm đó không có tư vị của năm mới!
Hoàng Hiên mang theo một ít bông, người Triệu gia cũng không cho hắn đưa vào biệt thự, mà trực tiếp đặt mua ở xưởng bông.
Mùa đông ở triều Thiên Khải lạnh hơn không ít so với hiện đại, gió đông thổi vào mặt có chút đau, thế nhưng hai bên đường có không ít dân chúng ở thành mới đang vây quanh xem náo nhiệt, những dân chúng này ăn mặc mỏng manh, chen chúc thành một đoàn thò đầu dò xét.
"Tiên nhân đây lại mang vật gì tới vậy? Ta thấy nó giống như lông dê, trắng như vậy cơ mà.' một thôn dân nói.
Người phụ nữ bên cạnh cười nói: "Ta không quan tâm đây là là vật gì, chỉ cần là đồ do tiên nhân thì cái gì cũng tốt."
Đây chính là một loại si mê quá đội
Các tiên nhân hạ phàm, đã mang đến cho bọn rất nhiều thay đổi to lớn, vì thế dù cho bọn họ có chết thì cũng đều cam tâm tình nguyện.
"Nhà xưởng này đã được dựng lên từ trước rồi, đại nương nhà ta đã được chọn trúng, nghe nói hình như để sản xuất ra vật có thể chống lạnh?"
Những bông vải trắng như tuyết kia đang được tháo dỡ từ trên thương đội Hoàng gia xuống, Triệu Hi thì đang thanh toán cho Hoàng Hiên một chút tiền. Hoàng gia không chỉ mang bông vải về, mà còn mang theo không ít hạt giống bông vải, toàn bộ đều được đem bán hết cho Triệu gia.
Lượng mưa của Thục địa hàng năm rất lớn, vì thế nơi có thể trông bông không nhiều lắm, nói chung trông được ít nào hay ít đấy, nếu sau này Vân Châu có thể trồng thành công, sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.
Bởi vì là lần đầu tiên mua nên cũng không mua nhiều bông lắm, cùng lắm chắc cũng chỉ đủ để cấp cho các hộ dân làm thành chăn phỏng. Ban ngày thì có thể dễ chịu hơn chút, ít nhất vẫn có thể hoạt động nhiều, giúp thân thể ấm áp hơn chút, vẫn có thể cố gắng chịu đựng được. Nhưng ban đêm thì khác, ban đêm nhiệt độ thấp hơn, nấu không có vật nào chống lạnh thì khi ngủ có bị đông chết thì cũng chẳng có gì lạ.
Công cụ để làm chăn bông là do Triệu Hi lấy từ video trong điện thoại di động ra rồi nhờ mấy đồ đệ của Lý A Quý chế tạo hộ, trước khi chưa xuyên, nàng rất thích người đăng video này, vì thế hay có thói quen cứ thấy video nào hiện lên là lưu ngay, vừa vặn kỳ đó người kia đã hướng dẫn cách làm chăn bông.
Hoàng Hiên đứng ở một bên nhìn những công nhân mới nhậm chức ở trong xưởng có chút vụng về mà kéo bông, khiến cho bông bay tán loạn trong nhà máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận