Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 53:

Chuong 53:Chuong 53:
Chu Nguyên lúc này vừa mới xuống xe, Vương Tuyết Cam cũng đồng thời trong tay xách theo một cái túi nhựa chứa đầy rác đi ra khỏi biệt thự. Hai người đụng mặt, ánh mắt Chu Nguyên dời xuống, rơi vào túi nhựa trong suốt Vương Tuyết Cầm cầm trên tay, bên trong túi nhựa truyền đến từng trận mùi hôi thối xông vào mũi.
Trong lòng Chu Nguyên lộp bộp một chút, hỏi: "Vị phu nhân này, trong túi này của ngài chứa vật gì?"
Vương Tuyết Cầm: "Một túi phân heo”.
Vẻ tươi cười trên mặt Chu Nguyên nứt ra: "... Phân, heo?"
Chu Nguyên tại chỗ hóa đá, người này dùng túi quý chứa uế vật? Đây không phải là thứ dùng để đựng hương liệu quý sao?!
Đôi mắt nhỏ của Chu Nguyên nhìn thẳng vào vị phu nhân đang xách túi phân heo, gấp gáp đến độ mặt đỏ bừng tới mang tai: "Đây là túi quý kia mà, sao có thể dùng để chứa chất thải cơ chứ?"
Vương Tuyết Cầm đánh giá công tử mặc xiêm y hoa cổ, bên hông đeo túi nilon có chứa hương liệu, hắn hình như đang rất giận dữ. Nàng chợt nhớ ra chuyện lúc trước Lý thị nói tiểu công tử Chu gia đã mua lại túi nilon với giá tận hai mươi lượng.
Thì ra đây chính là vị công tử coi tiền như rác đó.
Túi nilon chỉ đáng giá hai đồng mà trả tận 20 lượng bạc, chắc hẳn vị này ở nhà được trưởng bối cưng như trứng đây.
Vương Tuyết Cầm nhìn hắn như nhìn hài tử ngốc. Ruồi bọ đang bay vo ve xung quanh phân heo bốc mùi hôi thối không tả được. Vương Tuyết Cầm thấy vậy vội vã xách túi nilon kia ra ngoài: "Tiểu tử, lát ta nói chuyện với ngươi sau." Đống phân heo này vốn dĩ nàng đã định lấy về dùng làm phân bón.
Vương Tuyết Cầm rảo bước nhanh rời khỏi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tâm mắt hai người. Gã sai vặt nhìn Chu Nguyên tức giận tới đỏ bừng mặt, cẩn thận hỏi: "Công tử, bây giờ chúng ta sẽ đi thăm hỏi hay là..."
Mấy công tử ca ở độ tuổi này rất trọng thể diện, Chu Nguyên cũng coi như là có chút thanh danh ở huyện Đào Nguyên, ai ngờ được túi quý mà hắn trân quý lại bị người ta dùng đựng phân heo? Tin này nếu truyền ra ngoài thì hắn sẽ thành trò cười cho cả huyện mất. Chu Nguyên hết nhịn nổi rồi, làm gì còn tâm tư mà đi thăm hỏi cái thôn trang thần bí này nữa chứ? Hắn thở hồng hộc leo lên xe ngựa, lệnh cho gã sai vặt nhanh chóng cưỡi ngựa trở về.
Gã sai vặt vội vàng cưỡi ngựa về nhà. Chu Nguyên ngồi trong xe ngựa nhìn túi bảo bối bên hông mình, tức giận định túm lấy ném ra ngoài cửa sổ, nhưng nhìn lại dược liệu quý báu bên trong lại thôi. Quên đi, chỉ cần bớt tổn thất được chút nào hay chút đó, những hương liệu này thực sự rất đắt tiền.
Một màn này đều bị Triệu Hi và Tiêu Thính Vân trông thấy toàn bộ qua máy giám sát. Triệu Hi có chút đồng tình với Chu Nguyên, thứ hắn tự cho là quý giá bị người ta coi không đáng một đồng, quả là một đả kích lớn.
Tiêu Thính Vân không thèm đếm xỉa tới Chu Nguyên. Hắn quan sát đánh giá đủ loại đồ vật trước mặt, cảm thấy có chút xa lạ.
Ngoài cái màn hình giám sát lớn trước mặt, còn có không ít những đồ vật kèm nút bấm, trong đó có một số có in ký tự con nòng nọc nhỏ mà hắn không nhận ra.
Triệu Hi vội vàng giải thích: "He thống an ninh của biệt thự bao gồm hệ thống kiểm soát, giám sát, báo động và quản lý bãi đỗ xe ngầm."
Tiêu Thính Vân đã từng thấy qua cổng gác và camera, quả nhiên là một thần vật lợi hại, có thể quan sát không sót thứ gì bên ngoài kể cả cách xa hai ba nghìn dặm, ngay cả tự mở cửa cũng không cần, hệ thống tự động sẽ làm thay, cực kỳ thuận tiện.
Hệ thống báo nguy hiểm cũng khá dễ hiểu, hẳn là có chức năng cảnh báo trước nguy hiểm.
Tiêu Thính Vân nghe vậy liền hỏi: "Bãi đỗ xe ngầm có lợi ích gì? Nói là xe... là xe ngựa ư?
Triệu Hi gật đầu. Gara ngầm hiện tại vẫn ở trạng thái khóa toàn bộ, bên trong có tổng cộng 15 chiếc xe. Xe ngựa cũng coi như là tổ tiên của xe hơi đi, hắn lý giải như vậy cũng không sai.
Thấy Triệu Hi gật đầu, lông mày Tiêu Thính Vân dần nhíu lại, càng ngạc nhiên hơn: "Xe ngựa đỗ ở dưới lòng đất ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận