Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 90:

Chuong 90:Chuong 90:
Ba người không để ý, chỉ nói ở bên này làm quen trước, nếu có thời gian sẽ đưa người thân đến sống cùng.
"Tiên nhân, đây là bản đồ địa hình núi sông mà ta đã vẽ trong những năm gần đây, bây giờ hiến tặng cho ngài, ngài đừng chê cười." Tống Nhất Thanh lấy từ trong bao quần áo tùy thân ra một miếng vải lụa, mở ra trên đó vẽ bản đồ địa hình. Nghĩ tới việc sẽ tới nơi này làm việc, Tống Nhất Thanh liền chuẩn bị chút lễ vật, nhưng hắn cũng không có vật gì đáng giá nên đã mang tấm bản đồ này tới.
Phải biết rằng, ở thời cổ đại, bản đồ cực kỳ có giá trị, nếu có một tấm bản đồ chỉ tiết thì có thể tiến thẳng đến vương đình thảo nguyên, đánh những người thảo nguyên đó đến kêu cha gọi mel
Triệu Hi vốn không để ý lắm, chỉ nhìn lướt qua rồi cứng đờ, ngón tay chỉ vào một chỗ: "Chờ chút, sông này là sông Trường Giang?"
Tống Nhất Thanh kinh ngạc nói: "Đúng vậy."
Triệu Hi: "..."
Mẹ ơi, nàng đã phát hiện ra cái gì thế này!
Triều Thiên Khải tuy là triều đại không có trong lịch sử, mặc dù có điểm khác biệt nhưng vị trí địa lý lại gần giống với đất nước bọn họ...
Đây quả thực là bàn tay vàng trời ban! Lúc trước cả nhà bọn họ đều cảm thấy mình đã xuyên tới một triêu đại hư cấu nên cho rằng những tấm bản đồ địa hình tự nhiên trước kia đều không thể dùng.
Triệu Hi lại hỏi ti mỉ một số chỉ tiết địa lý, Tống Ý Thanh kinh ngạc trả lời từng cái một, Tống Nhất Thanh còn nhịn không được hỏi Triệu Hi là nàng đã từng đến những nơi này chưa.
Triệu Hi gật đầu, đương nhiên là nàng đã từng tới những nơi đó! Lúc trước, đại ca từng học trường y ở tỉnh khác, nhị ca học ở học viện cảnh sát tốt nhất trong tỉnh nhưng cũng không ở trong thành phố, vì vậy khi nàng đến trường của các anh trai để thăm họ thì cũng thuận đường đi du lịch qua những nơi đó.
Ba thư sinh âm thầm kinh hãi không thôi, vị nữ tử này chắc chắn là thần tiên, Thiên Khải có diện tích lãnh thổ bao la, cho dù là nam tử như bọn họ cũng chưa đặt chân hết, mà Triệu Hi cái gì cũng biết, thật giống như đã từng đi qua, nếu không phải tiên gia đạp gió cưỡi mây, thì làm sao một người còn trẻ tuổi như vậy có thể đi khắp đại giang nam bắc. Triệu Hi im lặng một hồi, nói: "Các người cùng ta về biệt thự một chuyến."
Ngay cả Trần tú tài cũng không biết Triệu Hi đột nhiên bị làm sao, nhưng đều ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Sơn thủy thôn trang được mây mù bao quanh kia quả thực chính là kiến trúc mang tính biểu tượng, những người này lúc trước nếu có hoài nghi thì khi nhìn thấy biệt thự này họ sẽ lập tức tin rằng đây là tiên cảnh và không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiêu Thính Vân mở cổng cho bọn họ tiến vào, sau khi mấy người tiến vào trong sân viện phía đông của biệt thự, Triệu Hi bảo bọn họ đợi một lát, Trần tú tài thì không sao, nhưng ba thư sinh đều nhìn đến kinh hãi không thôi, đánh giá chung quanh, đứng tại chỗ cũng không dám lỗ mãng.
Triệu Hi đến thư phòng của ông nội một chuyến, rất nhanh đã lấy ra một ít đồ vật.
Mọi người ngơ ngác nhìn vật thể hình cầu màu xanh lam trong tay Triệu Hi, đây là cái gì? Nhìn thấy Triệu Hi dùng tay di chuyển nó, lúc này mới phát hiện vật này có thể xoay tròn.
Ngón tay Triệu Hi chính xác ấn xuống nơi nào đó đại lục, trầm giọng nói: "Chúng ta hiện tại đang đứng ở vị trí này." Đây, là một quả địa cầu.
Bốn người la lên: "Cái gì?"
Bốn thư sinh nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ... bọn họ lại đứng trên một quả cầu? Làm sao quả cầu có thể đứng vững mà không bị đổ? Thế giới này không phải là trời hình tròn đất hình vuông sao ?
Triệu Hi lại lấy một tờ giấy gấp khác mở ra, đây là một tấm bản đồ giấy dầu, mặc dù địa hình có chút khác biệt với địa hình của triều đại Thiên Khải nhưng chắc chắn đây là bản đồ chính xác nhất về địa hình của triều đại Thiên Khải hiện tại! Chỉ một phần này đã là vô giá!
Triệu Hi hứng thú nhìn một chỗ nào đó trên bản đồ, khóe môi không khỏi cong lên. Nàng nhớ ở đâu đó đại lục có một mỏ sắt lớn thì phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận