Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 156:

Chuong 156:Chuong 156:
Bây giờ, có thể đại ca vẫn đang ở trong trường y, Triệu Hi suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta đi đưa cơm cho đại ca, ta sợ hắn bận quá quên ăn cơm."
Triệu Hi vào phòng bếp, mang theo cơm canh do Vương Tuyết Cầm cố ý giữ lại, sau đó cho vào hộp giữ nhiệt rồi đậy kín lại, để Tiêu Thính Vân đạp xe chở nàng qua.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đi vào cửa thành thành mới, chạy như bay về phía trường y thành mới.
Trong xe ngựa, Vương Linh Nhi sắp khóc tới nơi, nàng nằm chặt cánh tay lạnh lẽo, tái nhợt của thiếu phụ trẻ tuổi bên trong xe ngựa, nghẹn ngào nói: "Tỷ tỷ, tỷ hãy cố chịu đựng, Linh Nhi đưa tỷ tới gặp tiên nhân để cứu tỷ, cứu đứa bé trong bụng tỷ."
Tuổi tác của Vương Linh Nhi vốn không lớn, nhưng khi nhìn thấy vết máu chảy từ dưới thân sản phụ kia xuống, nàng vẫn vô cùng hoảng loạn. Mấy năm trước, tỷ tỷ ruột cùng mẹ của nàng đã gả cho con trai thứ nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu, khi tiên hoàng hậu sinh hạ Thụy Vương thì qua đời, sau đó Thánh Thượng đương triều lập kế hậu mới, cũng bắt đầu xử lý nhà mẹ đẻ Lương gia của tiên hoàng hậu, Lương gia không còn cách nào khác đành phải trở lại quê cũ của tổ tiên ở quận Đào Nguyên, Lương gia cũng được coi một thế gia giàu có ở quận Đào Nguyên.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, tỷ tỷ của nàng mới có cơ hội gả cho con trai cả nhà bọn họ.
Sau khi thành thân, hai người vẫn luôn hạnh phúc mỹ mãn, chỉ là tỷ tỷ nàng mãi vẫn không mang thai, vì thế chỉ đành đi tìm danh y khắp nơi.
Mấy tháng trước, tỷ tỷ nàng không dễ gì mới có thể mang thai, mấy ngày gần đây, không biết đã xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ chỉ mang theo mấy nha hoàn thân cận vội vàng trở về nhà mẹ đẻ, đường ở Thục địa vốn gập ghềnh, đường xá lại vô cùng xóc nảy, nàng vậy mà lại có dấu hiệu khó sinh, ngay cả đại phu cũng không biết nên làm thế nào.
Trên đầu xe đạp treo hộp giữ nhiệt, đường dưới chân là xi măng rất bằng phẳng, đạp xe cũng sẽ không ngã qua ngã lại.
Triệu Hi ngồi ở ghế sau của xe đạp, nàng đội một chiếc mũ len hình trái tim màu hồng nhạt, khăn quàng cổ che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt linh động, hai tay đeo găng đút trong hai túi áo khoác dạ. Mùa đông triều Thiên Khải so với hiện đại lạnh hơn một chút, Triệu Hi bị gió lạnh thổi liền có chút nhớ nhung chiếc ô tô nhỏ, gió thổi cỡ nào thì bốn phía đều được che chắn kín mít.
"Đến rồi". Tiêu Thính Vân dừng xe, Triệu Hi liền xách hộp giữ nhiệt đi vào trong trường.
Học sinh bên trong trường vừa nhìn thấy Triệu Hi liền chủ động tươi cười chào hỏi nàng. Một bên là xưởng đang có công nhân ra vào ra vào, bọn họ có nhiệm vụ đem những nghiên cứu y học này in ra và lưu vào trong trường y, các học sinh lúc học có thể đến mượn bằng chứng nghiên cứu để đọc, cũng không khác gì thư viện của các trường học bình thường.
Triệu Hi quen thuộc đi vào phòng nghiên cứu, ngửi thấy một mùi mốc thoang thoảng, quả thật nhìn thấy Triệu Ngôn với mấy lão đồ đệ của hắn cùng một ít học sinh trẻ tuổi hứng thú vây quanh một chỗ, thảo luận cái gì đó.
Triệu Ngôn nhìn khay nuôi cấy thí nghiệm trước mắt cười nói: "Tốt lắm, mùa xuân sang năm mở rộng trồng ngô, đến lúc đó sẽ bắt đầu tiên dùng dịch ngô nuôi dưỡng penicillin'".
Đám học sinh ngồi một bên hai mắt sáng lên, vội hỏi: "Ngô, đây cũng là loại cây thần của Nông Thần Chí Dân sao? Sản lượng cây này như thế nào?" Triệu Ngôn: "Sản lượng mỗi mẫu hơn một nghìn cân”
Học sinh nghe vậy bả vai rũ xuống/Thì ra là thế, học sinh còn tưởng rằng lương thực cao sản như khoai lang chứ."
Đỗ Tông Quang trừng mắt một cái, cười mắng nói: 'Hiện tại mỗi mẫu sản xuất một nghìn cân đều vào không vào được mắt của các ngươi à? Không biết hưởng đồ tốt!" Nếu là trước khi nhà tiên nhân đến, mỗi mẫu sản xuất nghìn cân lương thực xứng đáng xưng là thần vật, nghe nói có thể dùng dịch ngô bồi dưỡng penicillin, Đỗ Tông Quang càng cảm thấy là thần vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận