Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 282:

Chuong 282:Chuong 282:
Hạ Tam Nhi cười rộ lên, rất nhanh hướng thương nhân kia nói: "Cũng không có gì, do nhà bọn ta nuôi gia cầm thôi."
Đây là những con bồ câu đưa tin do phụ nhân Vương Tuyết Cầm sai người nuôi dưỡng, lợi dụng bản năng của chim bồ câu để nhờ chúng truyền tin tức.
Để tránh việc thợ săn đem những con chim này bắn chết mà lộ tin tức, rồi lại rơi vào tay kẻ khác, nên tạm thời sẽ viết bằng cách ghép âm.
Nếu sử dụng cách ghép âm phổ biến ở Thục địa, khó có thể đảm bảo sau này tin sẽ không truyền ra bên ngoài, cho nên về sau có thể dùng loại chữ khác để tiến hành truyền tin.
Hai người cười cười nói nói, đột nhiên Hạ Tam Nhi bỗng nắm chặt dây thừng trong tay, ngựa dưới thân đột nhiên giơ vó phát ra từng tiếng kêu dài, giống như bị hoảng sợ.
Thương nhân kia quay qua nhìn, mắng: "Những học sinh này các ngươi làm cái gì vậy, bày trò gì ở trên đường vậy, ngươi có tin hay không ta tố cáo đến nha môn?"
Lúc này mới qua giao thừa chưa được mấy ngày, còn đang trong tháng giêng, bọn họ đã thiếu chút nữa từ trên ngựa rơi xuống thật sự là xui xẻo.
Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa hình dáng kỳ quái... À không, là xe chứ không phải ngựa, phía trước chỗ bố trí ngựa đặt một cục sắt bài khí.
Đoán chừng là tiếng cục sắt xả khí kia phát ra đã dọa ngựa của bọn họ sợ hãi, nên mới xém làm bọn ngã xuống ngựa.
Hiện giờ địa vị thương nhân của bọn họ ở Thục địa cũng không thấp lắm, hài đồng các nhà đều có cơ hội nhập học và làm quan, trong đó có không ít hài tử muốn làm thương nhân, cho nên trước đó tuy bọn họ phải khom lưng cúi đầu, nhưng hiện giờ đã tốt lên rất nhiều.
Chỉ cần bản thân có lý thì cũng không phải sợ đám con cháu thế gia này.
Những thư sinh kia tự biết đuối lý, liên tục xin lỗi, còn nhường cho thương đội bọn họ đi trước.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Trước kia bọn họ cũng khinh thường thương nhân, nhưng sau mấy ngày nhập học được dự thính qua khóa học của khoa kinh tế, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, hóa ra thương nhân lại mang đến nhiều lợi ích đến như vậy, còn có mấy cái gì mà chiến tranh kinh tế, nhẫn nại mới có thể thành công.
Hơn nữa những chiếc áo ấm áp trên người họ, cũng đều do mấy thương nhân kia đi trao đổi với bộ tộc Khương nhân mới có, cho nên bọn họ đối với thương nhân bây giờ cũng lễ độ không ít.
Sau khi đoàn thương nhân đi rồi, sự chú ý của những thư sinh này lại một lần nữa trở về trên xe hơi thí nghiệm của bọn họ.
Bọn họ là một tổ thí nghiệm, cả tổ tổng cộng có mười người, người hướng dẫn họ là lão sư Trịnh, tổ của bọn họ nam nữ đều có, quan trọng nhất là hầu hết đều rất có tiền, giao thừa chỉ vừa mới qua mấy ngày, nên trong tay bọn họ đều có không ít tiền mừng tuổi.
Máy móc ngày đó của lão sư Trịnh chỉ là một vật thí nghiệm nho nhỏ, mà bọn họ thì lại muốn thử đổi thành một chiếc xe lớn có thể chạy trên mặt đất.
Vốn những thí nghiệm này sẽ được tiến hành ở bãi đất trống trong học đường, nhưng hôm nay đang là tháng giêng nên học đường không có mở, bọn họ đành phải hẹn nhau ra thí nghiệm ở ngoài đường, vì thế mới đụng phải thương đội.
Cỗ máy này của họ là phiên bản phóng đại của thí nghiệm ban đầu của lão sư Trịnh, kết cấu hoàn chỉnh hơn, phía trước có một vại nước lớn để đốt than đá, đốt ra hơi nước để đẩy xe tiến lên phía trước sau đó lại ngưng tụ tiến hành tái sử dụng, khiến bánh xe có thể chuyển động vô hạn.
Chỉ riêng một chiếc xe chạy bằng hơi nước như vậy, đám người bọn họ đã phải nghiên cứu ngày đêm mấy tháng liền, tốn không biết bao nhiêu tiền, không chỉ tiêu hết kinh phí được cấp, mà còn phải tự bỏ tiền túi ra thì mới chế tạo thành công chiếc xe này.
Hơn nữa trong sách của các tiên nhân, nghe nói xe hơi nước tốt nhất là được làm toàn bộ bằng sắt thép, ghế xe ngựa phía sau bọn họ đều là từ gỗ cứng chế thành.
Tổ trưởng nói: "Chúng ta ngồi thử xem."
Các thành viên vẻ mặt do dự, có người còn nhỏ giọng nói: "Chúng ta nhiều người như vậy ngồi lên liệu nó có chịu nổi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận