Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 114:

Chuong 114:Chuong 114:
Nguyên bản trong thôn có mấy ngôi nhà muốn sập, thôn trưởng đồng ý cho bọn họ dùng xi măng sửa lại nhà cửa trước, vậy mà bọn họ lại trở thành số ít nhà không phải lo lắng sập nhà trong mùa lũ! Cho nên hiện tại nhà nào trong thôn hơi có chút tiền cũng đều đang xin mua xi măng sửa lại nhà cửa.
Tiên nhân còn đang xây nhà cho hộ vệ nhà mình ở ngoài tiên cảnh, cũng là dùng xi măng!
Một đám lưu dân nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, thứ tro đen này có thể kiên cố đến như vậy? Nếu là lúc trước quê nhà bọn họ cũng làm bằng xi măng, chắc đã không đến mức trở thành lưu dân đi? Càng như vậy, tiên nhân thần bí trong miệng thôn dân Đào Hoa càng làm cho lưu dân chờ mong.
Những lưu dân này đến từ các nơi ở triều Thiên Khải, năm nay không cần nộp thuế, trong vòng ba năm tới đều sẽ được giảm bớt thuế ruộng, nhưng như vậy không có nghĩa là người khác cũng được như vậy, mỗi năm sau mùa thu triều Thiên Khải đều sẽ thu thuế.
Thu hoạch vụ thu là chuyện lớn hàng đầu, học đường, xưởng sản xuất giấy, xưởng in và xưởng xi măng trong thôn đều tạm thời ngừng kinh doanh, những việc này để lại cho thôn lưu dân cũng sẽ không chậm trễ thời gian công trình, tập thể thôn dân về ruộng nhà mình thu hoạch vụ thu.
Đầu tiên chính là lương thực bọn họ gieo trồng, bởi vì mưa to, thu hoạch cũng không bằng năm trước, thôn dân thấy vậy thở dài "Chỗ lương thực này nộp thuế với địa tô xong, còn có thể thừa bao nhiêu a?"
Thấy nhiều lưu dân tiến vào huyện Đào Nguyên như vậy, dân chúng có ngốc cũng biết thời buổi hiện tại không thái bình, nghe lưu dân nói bên ngoài còn có nông dân tổ chức nghĩa quân tạo phản, nói không chừng về sau có tiền cũng không mua được lương thực. Càng như vậy càng cảm thấy tốt nhất là trong tay mình phải có lương thực mới được.
Đến lúc quan sai đến thu lương thực, phân còn lại làm sao đủ cho cả nhà ăn? Nếu không may, nói không chừng cũng phải thành lưu dân.
Triệu Chí Dân nghe chuyện này, cười nói: "Gấp cái gì, không phải chúng ta đã cho các ngươi giống tốt sao? Cũng sắp tới lúc rồi."
Về giống tiên được tiên nhân ban thưởng, thôn dân Đào Hoa vừa chờ mong vừa lo lắng, ai biết giống tiên đến đất phàm còn có thể sinh ra lương thực hay không?
Trước khi thu hoạch khoai lang, Thôn trưởng triệu tập toàn bộ người trong thôn, còn tim bà cốt tổ chức pháp sự, giết vài con gà tế bái thần linh, lại dập đầu ba cái trước mảnh ruộng xanh mướt, sau đó mới hạ lệnh đào lên.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Không dám mong đợi sản lượng cao như tiên nhân nói, một mẫu đất được bảy tám thạch liền quỳ tạ ơn ông trời.
Hán tử nhà nông được lệnh, kéo ống quần lên thật cao, xuống ruộng xới một cuốc, liền thấy củ khoai lang đỏ to hơn cái đầu trẻ con còn đang dính bùn lộ ra khỏi lớp đất. Củ khoai này còn kéo theo vài củ khác, củ nào củ nấy đều lớn hơn củ đầu tiên!
Đám hán tử lấy tay lắc lắc, đoán chừng củ nhỏ nhất cũng phải đến hai cân!
Thôn dân có mấy người há hốc mồm, thôn trưởng cũng có chút ngơ ngác, sao vừa túm liền ra nhiều như vậy? Thôn trưởng nghĩ nghĩ, giọng nói tự tin nói: "Nhất định là pháp sự có hiệu quả!"
Các hán tử gồng tay cầm cuốc đào tới tấp, kinh hỉ mà hô to: "Thôn trưởng, lại ra một đống!" "Thôn trưởng, mau tới xem, củ này thật lớn! Một củ là đủ cho ta ăn nol
"Thôn trưởng..."
Mười mấy hán tử đồng thời làm việc ở ngoài ruộng, tiếng hô vui sướng từ bốn phương tám hướng truyền đến, tầng đất ẩm ướt bị cuốc đào lên, thứ củ đỏ au kia nằm đầy trong đất, liếc mắt một cái trừ đi lá khoai còn lại đều là lương thực!
Trên bờ ruộng, chân đám thôn dân vây xem đều nhữn ra, làm ruộng cả đời, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều lương thực như vậy.
Thôn trưởng hung hăng nuốt nước miếng, thanh âm run rẩy nói: "Phân nhà ta cũng rất ít bón cho mẫu đất này." Phân bón ở cổ đại chính là phân, phân nhà thôn trưởng đều bón ở nơi khác, chẳng lẽ giống tiên chưa cần bón bao nhiêu phân đã sinh ra nhiêu như vậy lương thực?
Bạn cần đăng nhập để bình luận