Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 255:
tư nông cảm thấy lời nói của Triệu Chí Dân tiên nhân vô cùng có lý, chỉ hơi khó xử: "Nhưng cây cải dầu, rốt cuộc chỉ là rau dưa nên không thể chống đói được."
Triệu Chí Dân: "Ồ, lúa mì tạp giao của chúng ta có thể sản xuất sáu bảy trăm cân mỗi mẫu." Lúa mì tạp giao năng suất cao có thể sản xuất hai nghìn cân mỗi mẫu, nhưng rốt cuộc đây chỉ là thời cổ đại, phân hóa học cũng không được tốt lắm, Triệu Chí Dân không dám nói đến con số lớn như vậy.
Thế nhân đều biết lúa nước tạp giao, nhưng kỳ thật còn có lúa mì tạp giao, còn thêm vô số loại khác nữa! Chỉ là cả nhà Triệu gia bọn họ đều là người phương Nam, tương đối thiên vị gạo, cho nên lúc trước mới đặc biệt cày một mẫu ruộng trồng lúa nước để lấy gạo ăn.
Huyện Đào Nguyên đều biết tiên nhân thích dùng "cân" để đo lường, tư nông nghe nói như vậy suýt chút nữa trượt chân, tiên... tiên nhân lại muốn chúc phúc, giáng xuống một loại lương thực sản lượng cao khác?!
Mùa đông, đoán chừng ngoài những thi nhân ngâm thơ lộng từ kia, còn lại không ai thích cái mùa vạn vật đều điêu tàn này. Cuối thu vào đông có thể trồng được ít lương thực, có thể trồng ra chút rau để ăn đã là không tệ rồi, còn muốn sản lượng cao mỗi mẫu cái gì? Nếu trồng lúa mì cũng không chậm trễ vụ xuân sang năm, có thể coi là thu hoạch thêm một loại lương thực khác.
Đang lúc tư nông kích động không thôi, Triệu Hi ở bên cạnh lỗ tai giật giật, có chút kinh ngạc nhìn về phía cửa sổ, nàng giống như nghe được một chút thanh âm kỳ lạ.
Mới đầu còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng âm thanh kia càng ngày càng đến gần, như là... tiếng xe ô tô dừng lại!
Triệu Hi nhịn không được từ trên sô pha đứng dậy, đi đến phía cửa chính, đẩy cửa đi ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xanh đậm đang đậu ở trong sân biệt thự, hai nam nhân cao lớn anh tuấn từ trên xe đi xuống.
Triệu Hi trợn tròn mắt: "Nhị ca, Thính Vân, hai người đã trở về sao không báo một tiếng nào?”.
Triệu Húc nhún nhún vai: "Chúng ta ve sớm tránh cho ai đó nhớ thương, chúng ta đã an bài một số tướng sĩ đóng quân ở quận Ba Thủy, còn có một số tướng sĩ muốn trở về phải đợi thêm một hai ngày."
Tiêu Thính Vân đứng bên cạnh không nói nhiều, chỉ cầm lấy chìa khóa xe mở cốp xe ra, từ phía trên cốp sau chuyển xuống một thùng nước, bên trong còn có một ít cây xanh dùng để cung cấp dưỡng khí.
Triệu Hi nhịn không được bèn đi tới nhìn thoáng qua, trong rương rất nhiều thủy sản! Mấu chốt là chúng còn đang tung tăng bơi lội, bắn lên không ít bọt nước.
Triệu Húc mặt đầy ghét bỏ: "Hắn sợ những con cá này bị chết trên đường đi, vì vậy luôn luôn dừng xe thay nước để lấy dưỡng khí, bằng không làm sao chúng ta lại về đến nhà trễ như vậy?", lại tấm tắc nói: "Hi Hi, thì ra muội muốn học Dương quý phi ăn vải a2?"
Tiêu Thính Vân kinh ngạc: "Sao Dương quý phi lại thích ăn vải?"
Triệu Húc cầm lấy chìa khóa xe từ trong tay hắn, chuẩn bị đỗ xe vào gara ngầm sạc điện trước, đi qua đi lại có một chút mà đã sắp hết điện rồi, lúc đến thành mới tốc độ đã như con rùa rồi, hắn thuận miệng đáp: "Nhất ky hồng trần phi tử tiếu, không ai là không biết là vải thiều, Đường Minh Hoàng chỉ vì một nụ cười của ái phi mà đã cho người từ Lĩnh Nam ngàn dặm đưa vải đi."
Nói xong Triệu Húc liền lái xe vào gara ngầm. Đèn đường hai bên biệt thự được thắp sáng bóng đèn mờ mờ ảo ảo, Triệu Hi nghe được Tiêu Thính Vân cười nhẹ: "Hoàng đế cùng sủng phi?"
Triệu Hi nghênh đón ánh mắt thâm thúy của hắn, da mặt đột nhiên đỏ lên, ở trong lòng thầm mắng nhị ca lại so sánh kiểu rách nát gì đây, Đường Minh Hoàng cùng Dương quý phi là quan hệ thân mật gì? Loại vui đùa này nàng có thể thấy không sao cả, nhưng Tiêu Thính Vân người ta chính là một người cổ đại chính thống. Chỉ là... trông hắn giống như không những không tức giận, mà mơ hồ còn thấy được có chút vui vẻ.
Triệu Hi ngồi xổm trước thùng đánh giá mấy con tôm cá bên trong, vội vàng chuyển đề tài hỏi: "Các ngươi ăn cơm chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận