Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 67:

Chuong 67:Chuong 67:
Vương Tuyết Cầm hỏi: "Chúng ta còn lại bao nhiêu ngân lượng?”
Triệu Hi tính toán: "Chúng ta có tổng cộng 27 lượng, lúc trước chúng ta đã đưa cho ngươi dân thôn Đào Hoa 5 lượng, lúc nay đã đưa cho cha 5 lượng để ngày mai đi mua đồ, còn dư lại 17 lượng."
Tiêu Thính Vân ở bên cạnh nghe vậy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lúc trước Triệu Hi nói để hắn tới làm bảo vệ cho biệt thự, mỗi tháng sẽ trả cho hắn 1 lượng bạc, ra tay tương đối hào phóng. Hắn bèn cho rằng mặc dù Triệu gia là thân tiên, nhưng trong tay bọn họ ít nhất cũng phải có 10000 lượng bạc, lúc này hắn mới biết bọn họ chỉ còn lại 17 lượng.
Tiêu Thính Vân nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn không chút bối rối nào của Triệu Hi, sau khi suy nghĩ một hồi hắn cũng thấy yên tâm, có lẽ Triệu cô nương đã có dự tính từ trước.
Vương Tuyết Cầm suy nghĩ một lát liên nói: "Đến lúc phải kinh doanh rồi, nếu không sau này chúng ta sẽ không có tiền."
Khoai lang và khoai tây mới được trồng xuống đất, ít nhất cũng phải đợi đến mùa he mới có thể thu hoạch, trong khi người trại Thanh Phong và Chu Nguyên nuôi heo kiếm tiền cũng cần có thời gian. Chi phí ăn uống mấy tháng nay đều phải bỏ tiền ra mua.
Nhưng rốt cuộc nên kinh doanh gì? Mọi người lại bắt đầu khó xử, trong lòng Triệu Hi đã hai ý tưởng.
Triệu Chí Dân cười nói: "Chờ ngày mai, ta và A Húc lên trấn mua đồ đã rồi nói sau, chuyện này không gấp."
Tức phụ nhà Vương Đại Trụ là Lý thị rất giỏi nữ công, hàng ngày, nàng thường thêu thùa mang tới cửa hàng vải trên trấn để bán, hôm nay lại đến ngày lên trấn giao hàng mỗi tháng.
Vương Đại Trụ là người thương vợ, bình thường, mọi người đi chợ đều là đi bộ lên đường khi trời còn chưa sáng, còn hắn thường lén lút đưa cho Lý thị một hai văn tiền, để Lý thị ngồi xe bò của Trần tú tài đi lên trấn. Trùng hợp mấy ngày nay Trần tú tài bị bệnh, nên bò đã bị em trai hắn mang vào trong ruộng.
Vương Đại Trụ đau lòng nhìn Lý thị: "Ngày mai nàng phải đi bộ lên thị trấn thôi."
Lý thị oán trách: "Không phải chỉ là đi nhiều hơn chút thôi à? Ta đâu đến mức yếu ớt như vậy? Hiện tại ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều rất tốt, quả thực đều nhờ có các vị thần tiên."
Nếu không có Vương Đại Trụ và Lý thị, thôn Đào Hoa khó mà liên hệ được với thần tiên, ngay cả thôn trưởng, thần tiên cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, cho nên mẹ chồng đối xử dịu dàng với nàng hơn rất nhiều, ngay cả đại tẩu cũng không còn phồng mang trợn mắt với nàng nữa.
Ngày hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, Lý thị đã đeo một cái gùi nhỏ đựng đầy đồ thêu lên, dắt theo Hổ Tử đang ngáp ngắn ngáp dài tới tập hợp với mọi người ở cửa thôn Đào Hoa, dù sao thì mọi người đi cùng nhau cũng vẫn an toan hơn.
Tất cả thôn dân đều nghe nói hôm nay tiên nhân cũng sẽ đi lên chợ, bọn họ không hẹn mà cùng đứng ở cửa thôn chờ tiên nhân đi cùng.
Đợi từ lúc tờ mờ sáng tới khi trời đã hửng sáng, tất cả mọi người trong thôn đều đã thức giấc, khói bếp lượn lờ.
Có thôn phụ nóng nảy, bắt đầu thảo luận: "Nếu bây giờ còn không đi, đợi lát nữa mới đi thì đã trễ, chợ cũng đã tan, vậy chúng ta lại đi một chuyến tốn công vô ích."
Tam mắt mọi người cùng hướng về phía Lý thị, Lý thị cảm thấy được yêu quý mà sợ hãi, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là chúng ta đi trước đi, có thể hôm nay tiên nhân không đi nữa?"
Mọi người ở cửa thôn nghe vậy thì giật mình, vội vàng đeo đồ lên lưng, nhanh chóng đi lên trên trấn, sợ đi chậm sẽ không tới kịp.
Hai người Triệu Chí Dân và Triệu Húc tự nhận mình đã dậy thật sớm, bọn họ nhìn thời gian, chỉ mới sáu giờ, sau khi ăn sáng xong, bọn họ thay quần áo của triều Thiên Khải do Lý thị mua cho rồi đội mũ rơm lên đầu, lúc này mới đạp xe đạp rời khỏi biệt thự.
Hai ngày nay bầu trời quang đãng, con đường này đương nhiên kém hơn nhiều so với đường xỉ măng, nhưng đạp xe cũng khá thuận tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận