Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 344:
Đại thần kia không nghĩ tới nữ nhân này lại trực tiếp bắt bẻ lại, lúc này tức giận đến đỏ mặt, có phần tức giận nói: "Ngươi..." Hắn thi khảo sát cựu thần chỉ vừa đủ để đạt mà thôi...
Triệu Hi có chút tán thưởng đối với nữ nhân này, nàng là người đứng đầu bảng thi chung ở Thục Châu lần thứ hai, Triệu Hi còn nhớ rõ lúc ấy chuyện nàng thi đứng đầu bảng còn gây ra tiếng vang không nhỏ, vô số thí sinh nghi ngờ yêu cầu phải kiểm tra lại bài thi, cuối cùng còn bị vả mặt kết thúc chuyện đó.
Vô số cựu thần trong triều nhìn những nữ quan kia và những thần tử Thục Châu tỏ vẻ nhìn mãi thành quen, mơ hồ có dự cảm gì đó không rõ.
Quả nhiên, nữ đế đã mở cuộc thi cho tất cả các bách tính trong triều Đại Minh, không kể giới tính, chỉ cần phù hợp yêu cầu về tuổi tác, hơn nữa trong nhà ba đời không làm chuyện trái pháp luật hại người đều có thể báo danh.
Dựa theo cách nói của Triệu Húc chính là, Thục Châu tương đương với đầu não của Đại Minh, đây chính là một thí điểm. Thục Châu thực hiện một số những lệnh mới chỉ cần không xảy ra sai xót, như vậy là có thể mở rộng đến các châu quận khác!
Dân chúng Thục Châu và Vân Châu lại rất bình tính, bọn họ đã sớm nhìn mãi thành quen, không ít người trong nhà còn có học sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi sau đây này.
Nhưng mà đối với các châu quận khác, bao gồm cả dân chúng ở Kinh Châu mà nói đây đều là hành động kinh người lần đầu tiên xảy ra trên đời, vô số học trò nhà nghèo kích động chạy đi nghe ngóng, hỏi đi hỏi lại xem có phải là thật hay không.
"Vậy trong bố cáo của triều đình có nói dòng họ ba đời có người vi phạm luật pháp đều không thể ghi danh, trộm cắp... trộm cắp thì tính là gì?” Trong quận Giang Đông, một nam nhân trung niên ngồi trong tửu lâu đang ăn cơm, nghe được mọi người đều đang nghị luận, đột nhiên nghĩ đến điều gì mặt bỗng trắng bệch, nhỏ giọng hỏi.
Trong tửu lâu đang có thư sinh cầm đàm luận, nghe thấy hán tử trung niên ở lầu hai kia hỏi thăm, liền hỏi ngược lại một câu: "Có từng bị bắt giam chưa?"
Hán tử kia vội vàng lắc đầu: "Chưa từng chưa từng."
Thư sinh đáp: "Vậy thì không sao, dựa theo lệnh của nữ đế bệ hạ, nếu là người bị bắt giam vào tù rồi thì ba đời không thể ghi danh."
Hán tử kia nghe vậy thì thở phào một hơi, vội vàng lâu đi mồ hôi trên trán.
Nhưng xung quanh vẫn xuất hiện rất nhiều tiếng than thở, hiển nhiên cũng có ít nhiều người bởi vì phạm tội mà phải vào lao ngục, bọn họ đã mất đi cơ hội này.
Bọn họ mất đi thì cũng thôi, nhưng nghĩ đến mình liên lụy con cái, thậm chí còn liên lụy đến tôn nữ tôn tử tương lai còn chưa ra đời liền bi thống không thôi.
"Trước khi chúng ta làm gì xin hãy suy xét một chút cho con cái người thân trong nhà, chớ có làm ra việc hối hận không kịp." Có một bá tánh cảm khái nói.
Bọn họ là đúng là nông dân không sai, nhưng ai biết được con cháu của mình tương lai có tiền đồ hay không? Có một số việc trước khi làm vẫn phải suy nghĩ kỹ rồi mới được làm.
Lệnh này vừa được đưa ra, tỷ lệ phạm tội của không ít châu quận giảm xuống đáng kể.
Không ít thần tử ở Thục Châu đều có không gian thi triển năng lực, được điều đến không ít châu quận khác ở Đại Minh làm việc.
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm lại một lần nữa được khơi gợi lại sự nhiệt tình của nghề cũ, Giang Nam giàu có đông đúc, lại có nhiều đất đai phì nhiêu như vậy mà chỉ có chút lương thực này sao? Vô số dân chúng còn không có cơm có thịt để ăn!
Họ còn hưởng thụ cuộc sống nghỉ hưu của "Thái thượng hoàng”Thái Hậu" gì nữa chứ? Trực tiếp làm lại nghề cũ thôi!
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm trực tiếp hạ lệnh gọi các tỉnh anh của đại học Thục Châu, khoa nông nghiệp và chăn nuôi tới, cùng nhau giúp dân chúng làm ruộng chăn nuôi.
Chu Nguyên người giỏi nhất trong việc nuôi heo của Triều Thiên Khải tất nhiên có mặt trong danh sách này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận