Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 272:
Triệu Hi và Tiêu Thính Vân đi về phía nhà kính, vừa tới liền nghe ngoài cửa có tiếng một học sinh mắng người: "Con lợn của các ngươi vì sao xông vào bãi thí nghiệm của bọn ta? Các ngươi có biết đây là bài tập về nhà của ta không? Suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rồi. Đều là bị con heo của ngươi phá hỏng, ngươi tin ta nướng heo của ngươi lên ăn không?"
Cậu học sinh vốn cảm thấy mình sai, nhưng khi nghe được người này chuẩn bị nướng con lợn của mình liền tức giận: "Mỗi ngươi có bài tập về nhà chắc? Con lợn của ta cũng là bài tập vê nhà được không? Ngươi dám thịt heo của ta, ta sẽ nhổ hết rau trên ruộng của ngươi
Nếu Triệu Hi và Tiêu Thính Vân không tới, không chừng hai học sinh này có thể đã đánh nhau.
Trong nhà kính có hệ thống sưởi sàn ở tầng trệt tăng độ ấm, trân nhà thậm chí còn được làm bằng kính màu, cho phép ánh sáng chiếu vào ban ngày.
bọn họ nhìn thoáng qua thấy rau chưa chín ngoài đồng đều xanh tươi mơn mởn, có quả xanh còn to bằng nắm tay em bé. Triệu Hi có chút ghen tị, từ khi xuyên không đến triều Thiên Khải đến giờ, mùa đông nằm mơ cũng không được ăn rau tươi. Đếm đi đếm lại chỉ có mấy món ăn, nếu trồng rau trong nhà kính, vậy là mùa đông bọn họ sẽ có rau tươi để ăn rồi.
Ý định của khoa nông canh Đào Nguyên là mẻ rau trưởng thành trong nhà kính đầu tiên phải được giao cho tiên gia trước!
Đây cũng không phải là do tiên nhân ép buộc, cũng không phải do bọn họ muốn lấy lòng tiên nhân, mà là trong lòng họ cảm kích, nếu không nhờ tiên nhân tới thay đổi Thục địa, bọn họ làm sao có thể sống tốt như vậy? Chưa kể tiên nhân còn giúp họ việc học tập và nghiên cứu khoa học nữa.
Học sinh nuôi lợn rất chán nản nói: "Thưa tiên nhân Hi Hi, ngài không biết là nhà kính này tốn biết bao nhiêu ngân lượng đâu. Vả lại ta thấy nó cũng không đem lại tác dụng lớn lắm."
Học sinh khoa nông canh nghe thấy thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì tức giận.
Thực ra thời xa xưa đã có nhà kính, người xưa rất thông minh, họ đã biết cách trồng rau quanh suối nước nóng để ăn, nhưng việc này chưa bao giờ được phổ biến bởi vì những loại rau này chỉ được cung cấp cho gia đình hoàng thất và không truyền cho người nghèo.
Vì vậy, người học sinh nuôi heo này nghĩ mãi mà không thể hiểu tại sao mình lại nghiên cứu cái này.
Triệu Hi không khỏi bật cười nói: "Nghiên cứu khoa học chính là cần đầu tư rất nhiều vốn. Có thể hiện tại cần rất nhiều tiền, nhưng sau này có thể sẽ phổ biến đến hàng nghìn hộ gia đình đó?" Qua nhiều thế hệ, rau nhà kính sẽ không còn là điều mới mẻ, ai cũng có thể được ăn.
Cho dù tạm thời không thể phổ biến tới nghìn hộ gia đình, việc kiếm tiên từ những loại rau trái mùa này chẳng phải là điều tốt sao? Thục địa muốn phát triển thì phải cần tiền!
Cậu học sinh nuôi heo lập tức câm nín.
Nhắc mới nhớ, khi giáo sư Chu Nguyên mới bắt đầu nuôi lợn con, hắn đã gặp rất nhiều khó khăn, hắn gần như tiêu hết tài sản của mình vào việc nuôi lợn. Hao phí nhiều tiên bạc như vậy nên hiện tại tư tưởng nuôi heo đã được truyên bá vào Thục địa, gần như các hộ gia đình đều nuôi được heo rồi.
Triệu Hi khuyến khích phát minh sáng tạo nên tất cả các trường học ở Thục địa đều được phép xin tài trợ dự án! Triệu Hi và Tiêu Thính Vân ngồi xe trở về thành mới. Tạ công công đã sớm học phương pháp tiêm phòng bệnh đậu bò, vui vẻ rời đi, hắn phải nhanh chóng quay lại báo tin cho Thánh Thượng.
Mà Triệu Hi chỉ sau khi đọc thánh chỉ mới biết được rằng nhị ca Triệu Húc của nàng đã trở châu mục mới của Thục địa, điều này cũng nằm trong dự liệu của nàng, dù sao nàng cũng đã nghe nói Tạ công công đã đến quận Ba Thủy ở Thục địa vài ngày trước.
Nàng chỉ hơi ngạc nhiên khi hoàng đế lại phong mẹ nàng làm phu nhân và nàng làm hương chủ, nhưng điều này đối với nàng chẳng có tác dụng gì, nhà bọn họ cũng không dựa vào hoàng đế để sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận