Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 141:
Tiêu Thính Vân nhìn phương hướng Triệu Hi rời đi, gật đầu đồng ý rồi đi vào phòng bếp lấy khăn lau.
Triệu Hi đi dạo trong biệt thự tiêu thực, nhìn ra bên ngoài còn có thể nhìn thấy ánh nến sáng lên từ trong viện riêng của đội hộ vệ, có một số người đang ăn cơm, liên tục khen thịt ngon không dứt miệng.
Triệu Hi không quấy ray đi trên đường đá, đột nhiên phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Trên ngón tay Tiêu Thính Vân còn nhỏ giọt nước, hiển nhiên là vừa quét dọn vệ sinh xong từ Đông viện đi ra.
Ban đầu hắn im lặng một lát, sau đó lấy một cây trâm gỗ từ trong ngực ra đưa cho nàng : "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ."
Triệu Hi có chút kinh ngạc nhận lấy, nhìn qua nhìn lại nói: "Ngươi lên thị trấn mua sao?" Trên trâm gỗ có khắc hoa đào, hoa văn rất rõ nét, nàng đưa lên dưới mũi ngửi thử, còn rất thơm.
Tiêu Thính Vân lắc đầu: "Lúc nghỉ phép có học thợ mộc Lý A Quý một chút, hàng ngày ở trong phòng an ninh điêu khắc." Gỗ là một gốc cây hắn chọn đã lâu, lấy phần tốt nhất khắc thành.
Triệu Hi nắm chặt cây trâm gỗ, nhìn về phía hắn: "Đưa tay ngươi ra cho ta xem."
Tiêu Thính Vân hơi chần chừ, dưới ánh mắt kiên trì của Triệu Hi, nghe lời mở tay ra, bàn tay thon dài của thiếu niên lang rất đẹp, ngón tay lại có vệt máu không rõ ràng.
Cổ họng Triệu Hi hơi đắng chát, lại nghe hắn nói: "Vết thương nhỏ đã kết vảy, không sao đâu."
Triệu Hi muốn nói gì đó lại nuốt trở vào, chỉ nắm chặt cây trâm gỗ cười với hắn: "Cám ơn quà sinh nhật của ngươi, ta rất thích."
Nàng không biết cài trâm cổ đại, chỉ nắm chặt trong lòng bàn tay, hai người đứng trên con đường đá, đón gió đêm mát mẻ cuối thu, Tiêu Thính Vân ngước mắt nhìn màn đêm, đột nhiên nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
Triệu Hi đứng một lát rồi cầm chiếc trâm gỗ trở về biệt thự nghỉ ngơi.
Thôn Lưu Dân, à không, thôn này đã được cả nhà tiên nhân chính thức đổi tên thành thôn Hạnh Phúc, các tiên nhân nói hy vọng những người dân bọn họ sẽ hạnh phúc vui vẻ suốt quãng đời còn lại.
Hạnh phúc là gì? Ở trong lòng những lưu dân này, hạnh phúc chính là có thể ăn nol Nhưng mà hôm nay bọn họ thật sự cảm nhận được hạnh phúc.
Thời điểm cuối thu trước khi mùa đông đến, thôn dân thôn Hạnh Phúc cũng thu hoạch một lượng khoai lang, những suy đoán và nghi ngờ trước đó đều tan thành mây khói, đây rõ ràng chính là khẩu phần ăn qua mùa đông của bọn họ, không cần sợ đói bụng.
Bên ngoài đang lúc loạn thế chiến tranh, nhưng một nhà tiên nhân lại giúp cho bọn họ có được cuộc sống an ổn trở lại, có lương thực ăn không hết, có nhà ở bằng xi măng không lo nước lũ, nếu ai dám phá hủy cuộc sống yên bình này thì những người dân ở đây sẽ liều mạng với bọn chúng.
Trước đây mọi người thảo luận về đồ ăn của thần tiên, nhưng bây giờ dân chúng trong thành mới thích thảo luận nhất chính là heo.
Nghe nói đội hộ vệ đều nhìn thấy, công tử Chu Nguyên cõng một con heo nặng chừng hai trăm cân tới chúc mừng sinh nhật 17 tuổi của Hi Hi tiên nhân , ngay cả đội hộ vệ đều nếm qua, thịt heo đó ăn rất ngon! Nghe nói không kém thịt dê, còn không có mùi như thịt dê.
Tiên nhân tới thôn Đào Hoa vào mùa xuân, thời điểm công tử Chu Nguyên bắt đầu nuôi heo cũng không thể muộn hơn lúc đó?
Lúc này mới bao lâu, con heo con nho nhỏ kia lại được nuôi thành béo tốt như vậy? Không cần tốn thời gian nuôi nhốt sao?
Có thể ăn cơm no, quanh năm suốt tháng ăn chút thức ăn mặn dù chỉ dính răng cũng đã vô cùng tốt rồi, bây giờ còn có cả heo nữa?
Thôn trưởng thôn Đào Hoa Trương Đại Tiến xem như là người có tiền nhất trong thôn, cả nhà bọn họ liên hợp với bạn bè thân thích gom tiền, trở thành người đầu tiên tới trại Thanh Phong mua một con heo về nếm thử hương vị, thật sự rất ngon.
Khi bọn họ nấu thịt, không ít thôn dân đều nhìn thấy, cũng dần dần có chút chủ ý, phần lớn bọn họ đều có chút tiền trong tay, có thể đi trại nuôi heo mua vài con heo con về nuôi thử.
Trại Thanh Phong và trang trại nuôi heo của Chu gia đều rất vui khi thấy kết quả này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận