Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 354:

Chuong 354:Chuong 354:
Không ít thương nhân ngoại quốc từ bên ngoài tới thấy cảnh này mà vô cùng ngạc nhiên, cảm thán không thôi, lần đầu tiên bọn họ thấy triều đình giảm thuế, dân chúng lại còn lo lắng cho triều đình!
Lệnh của triều đình không thể thay đổi xoành xoạch được, đã nói sẽ giảm tiền thuế ruộng vậy chắc chắn sẽ giảm.
Số "Nhật báo Đại Minh" bản đặc biệt nhân dịp kỷ niệm ngày đăng cơ của nữ đế được người dân trong nước truyên đọc, thậm chí nó còn vượt qua bờ bên kia Trường Giang đi tới nhiều nơi ở phương Bắc. Dù sao khoảng cách cũng gần, cho dù có bị phong tỏa tin tức vẫn có thể biết được đôi chút tình huống ở phía Nam.
"Mẹ nó, đám người thảo nguyên kia đã thu thuế một lần rồi, sao bây giờ bọn chúng lại tới nữa? Đám lính này không biết đấm à?" Trong một nông trang thuộc địa phận Bắc Cảnh, một ông cụ mặc áo ngắn nhìn kho lúa trống rỗng, lau nước mắt sau đó bắt đầu mắng.
Bà cụ ở bên cạnh vội vàng che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ ông không hiểu bọn họ muốn làm gì à? Đừng nói chuyện lung tung." Cho dù thu nhiều thuế cũng được, chỉ cân bọn chúng không cướp cô con dâu bọn họ mới cưới vào nhà là được.
Ông cụ nức nở nói: "Phải đến ngày tháng nào, cuộc sống như vậy mới kết thúc đây?"
"Ta nghe nói nữ đế ở tân triều phía Nam lại giảm thuế ruộng." Bà cụ hâm mộ nói.
Ông cụ vô cùng nghi ngờ: "Vậy cả nhà hoàng đế ở phía đối diện ăn gì?"
Bà cụ nhớ tới lời của thuyết thư tiên sinh liền nói: "Nghe nói là uống gió, hấp thụ linh khí của trời đất."
Cho dù nữ đế của bọn họ ăn ngũ cốc hay là uống gió, dù sao ở phía đối diện cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không bị thu hết đợt thuế này lại đến đợt thuế khác.
"Không biết khi nào người Đại Minh ở phía nam mới đánh tới đây?"
Vô số dân chúng Bắc Cảnh thầm suy đoán trong lòng, ngày ngày bọn họ đều hy vọng nghe được tin tức phía nam đã đánh tới.
Trong đó cũng có không ít các thư sinh Bắc Cảnh từng giây từng phút đều chú ý tới báo chí ở phía nam, trên báo chí còn tuyên bố những chính sách mới đều là chính sách tốt có lợi cho người dân bọn họ, đã vậy, lúc nào bọn họ cũng đều lo lắng nữ đế Đại Minh chỉ muốn yên phận ở một góc, hoàn toàn mặc kệ dân chúng Bắc Cảnh.
Triệu Hi sẽ không cho phép điều này, đám người Triệu Húc, Tiêu Thính Vân cũng sẽ không cho phép.
Hơn 1 năm nay, toàn bộ Đại Minh đều đang chuẩn bị cho việc thu phục Bắc Cảnh, muốn cứu người dân Bắc Cảnh khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, thề phải đuổi quân thảo nguyên ra khỏi lãnh thổ Bắc Cảnh. Đất của bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ giành lấy, không phải đất của bọn họ, bọn họ cũng không cần.
Trước kia, Triệu Húc có một giấc mộng đó chính là trở thành một cảnh sát chính trực nhất, có thể trừ bạo an dân, bây giờ giấc mộng của hắn đã thay đổi, hắn muốn học theo Quán Quân Hầu Phong Lang Cư Tư (Hoắc Khứ Bệnh).
Người Thảo Nguyên không phải đám binh lính của triều Thiên Khải, bọn họ có đội ky binh tốt nhất, có kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Triệu Húc thở dài: "Không mất 2,3 năm, sẽ không thể thụ phục được Bắc Cảnh."
Nếu có thể, bọn họ cũng muốn học theo Nam Tống, an phận lùi vê một góc, làm kinh tế sống yên ổn qua ngày lành, nhưng sao bọn họ có thể làm như thế được? Vô số bá tánh Bắc Cảnh còn đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Rất nhiều tướng sĩ trong quân đội vẫn đang chờ đến ngày khai chiến, ngay cả Sầm Dần tướng quân bọn họ mời tới từ Lĩnh Nam cũng đang háo hức mong chờ Bắc phạt.
Triệu Húc vỗ vào bả vai Tiêu Thính Vân, cười hỏi: "Có lẽ ngươi là người muốn đánh phương bắc nhất nhỉ?"
Tiêu Thính Vân im lặng chỉnh sửa lại quần áo, một lúc lâu sau mới nói: "Đó là nơi ta sinh ra."
Nơi đó vốn là nhà của vô số cựu thần trong triều, khi bọn họ bị bắt phải dời xuống phía nam, bọn họ đều không thể di chuyển phần mộ tổ tiên, nên cả đời này bọn họ chỉ hy vọng có thể trở về tế tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận