Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 278:
"Hi Hi." Giọng Tiêu Thính Vân có vang vọng trong gara ngầm.
Triệu Hi có chút kinh ngạc quay đầu lại: "Sao vậy?" Nàng cảm thấy hắn hơi là lạ.
Tiêu Thính Vân đặt hai tay sau lưng, có chút do dự, thấy thang máy sắp đến, cửa thang mở ra, Triệu Hi thấy hắn không nói lời nào đang chuẩn bị đi vào.
Tiêu Thính Vân: "Nghe bá phụ bá mẫu nói Triệu gia chỉ nhận người ở rể?"
Triệu Hi ngẩn ra. Tiêu Thính Vân dừng một chút, nói: “Chọn ta có được không?”
Triệu Hi kinh hãi, trong tức khắc đầu óc trống rỗng, gò má trắng nõn dần dần đỏ lên, hai tai không ngừng nóng lên, trong lòng hoảng loạn vô cùng.
Tiêu Thính Vân đứng ở bên cạnh, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của nàng.
Triệu Hi hơi luống cuống tay chân đi vào trong thang máy: "Ta, ta lên trước, nếu không thì ngươi... ngươi đi thang bộ đi."
Triệu Hi ấn nút đóng cửa thang máy lại, cửa thang máy lập tức khép lại. Tiêu Thính Vân: "..." Được rồi.
Tiêu Thính Vân nhìn thang máy từ tâng hầm lên đến lầu một, hắn xoay người đi đến chỗ thang bộ đi lên, hai người một trước một sau đi lên lầu, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả.
Triệu Húc cũng không nhìn ra hai người có gì mờ ám cả, đang cầm một tấm bản đồ ngồi trên sô pha quan sát, thỉnh thoảng còn sờ sờ cằm lẩm bẩm: "Lần này đến Vân Châu có thể mượn danh tiêu diệt thổ phỉ để đến."
Thương đội Thục địa của bọn họ bị man di Vân Châu cướp bóc, thân là tổ chức của Thục địa dùng mục đích là tiêu diệt thổ phỉ hẳn không có lỗ hổng, đây vốn là chức trách của những quan địa phương như bọn họ.
Từ khi triều Thiên Khải được xây dựng trong 500 năm qua, mặc dù Vân Châu vẫn là lãnh thổ của triều đình Thiên Khải, nhưng dù sao cũng quá mức xa xôi, trong đó có không ít thế lực của các bộ tộc.
Triệu Húc nghĩ xong thì thoáng nhìn thấy bọn họ quay lại, vừa rồi hắn có nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi chạy vào, hắn ngước mắt lên nhìn Triệu Hi và Tiêu Thính Vân, ánh mắt nghỉ ngờ nói: "Hai người làm sao vậy?”
Nếu như là bình thường chắc chắn Hi Hi đã tham dự vào cùng thảo luận, hôm nay tại sao lại trở nên giống tiểu tử kia ngậm miệng như trái hồ lô thế? Bị truyền nhiễm sao?
Triệu Hi đáp: "Không có gì."
Triệu Húc cũng không để trong lòng, cầm bản đồ có chút lo lắng nói: 'Lần này đi đến Vân Châu cũng không phải là chúng ta mang binh lính đi, là lần đầu tiên giao cho các huynh đệ dưới trướng, trong lòng ta vẫn có chút lo lắng."
Hùng tâm tráng trí của Triệu Húc không chỉ là một khu vực nhỏ, nếu đã phản thì phải phản toàn bộ, đến lúc đó còn phải đuổi những Hung Nô kia ra ngoài, từng địa phương hắn đều làm kế hoạch quy hoạch hàng năm. Lấy được Vân Châu bổ sung được sức lao động, còn bên kia sản vật phong phú, sản lượng gạo cao còn có thể trông một năm ba vụ.
Triệu Hi an ủi: "Nhị ca đừng quá lo lắng, chúng ta có bản đồ địa thế chỉ tiết, trong tay còn có tỉnh binh lương tướng và vũ khí, ta nghe nói Vân Châu độc khí nhiều, Viện Y học của đại ca bên kia hẳn là nên chuẩn bị tốt thuốc thang."
Tiêu Thính Vân ở bên cạnh an tĩnh nãy giờ bỗng mở miệng: "Nếu không yên tâm, vậy để ta dẫn binh đi."
Triệu Húc khó hiểu hỏi: "Sao ngươi lại muốn đi? Không phải chúng ta đã nói lần này để cho đám Trương Thọ, Vương Báo đi sao? Ta đã ra lệnh cho những tướng lĩnh này rồi mà?"
Triệu Hi nghĩ vừa nay Tiêu Thính Vân còn nói không đi, sao bây giờ lại thay đổi, chẳng lẽ là do vừa rồi ở chỗ hầm để xe...
Da mặt của người cổ đại tất nhiên mỏng hơn so với da mặt của người hiện đại bọn họ, chẳng lẽ hắn vừa mới nói như vậy xong đã thấy không còn mặt mũi nào gặp nàng nữa? nàng cũng chỉ là vì không biết nên trả lời thế nào mà thôi.
Tâm tư thật vất vả mới trấn tĩnh lại thoáng một cái bắt đầu loạn nhịp, Triệu Hi cẩn thận từng li từng tí hướng gần về phía người nọ, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm bồ kết nhàn nhạt ở trên người hắn, bàn tay nhỏ bé đang để phía sau nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Tiêu Thính Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận