Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 174:

Chuong 174:Chuong 174:
Kẻ tiên phong cưỡi trên lưng ngựa hướng về phía cổng thành, ngựa hí vang, cầm kiếm trong tay, cực kỳ kiêu ngạo kêu gào mở cửa thành.
Phía sau truyên đến tiếng binh lính cùng hô to: "Giết a -I".
Kẻ tiên phong nghe được âm thanh kia, ban đầu là sửng sốt, sau đó không khỏi cả giận nói: "Giết cái gì mà giết? Lão tử này còn chưa có đưa ra hiệu lệnh công thành đâu!".
Tiểu binh đứng bên cạnh hắn sợ hãi, vội nói: "Tiên phong a tiên phong, không phải binh lính của chúng ta hô all"
Gì cơ? Không phải binh lính của chúng ta? Vậy là ai?
Kẻ tiên phong phụng mệnh tới đánh huyện Đào Tiên này quay đầu nhìn lại, một đám binh lính đông đảo giống như thủy triều lao về phía bọn họ, chỉ chốc lát sau đã tạo thành trận chiến với quân binh bọn họ.
Huyện lệnh Đào Tiên đứng trên cửa thành hung hăng dụi mắt: "Hả?".
Tình huống này là sao? Sao lại có tới hai nhóm người?. ... Quân phản nghịch này đều là do những lưu dân tự dựng lên, chưa bao giờ trải qua huấn luyện quân sự chính thống, ngay cả vũ khí trong tay cũng không được đầy đủ, làm sao có thể là đối thủ của tư quân Triệu Húc?
Dưới tường thành tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, máu tươi của thi hài chảy đầy đất, đêm giao thừa này trở nên ngưng trọng vô cùng.
Triệu Húc bị mùi máu tươi ghê tởm đến muốn ói, hắn rốt cuộc là xuyên đến từ thời đại hòa bình, tuy rằng hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng đứng bên cạnh hắn là Tiêu Thính Vân thần sắc vẫn vô cùng thản nhiên, không hề bị ảnh hưởng.
Rất hiển nhiên, trận chiến đầu tiên rất thuận lợi, số lượng địch bị giết đang được thống kê, Trương Thọ lại đến báo nói là còn bắt sống được mấy chục tù binh.
Triệu Húc sai người đi gõ cửa thành, huyện lệnh Đào Tiên đứng trên tường thành cảnh giác. Đây lại là đám quân phản nghịch nào? Lại có sức chiến đấu lớn như vậy!
"Chúng ta là người huyện lệnh Đào Nguyên phái tới trợ giúp, nơi này có thư tín và tín vật của huyện lệnh Đào Nguyên." Trương Thọ hô to. Nghe vậy thần sắc huyện lệnh Đào Tiên thả lỏng một chút, nhưng cũng không dám tùy tiện mở cửa thành, chỉ để cho quân thủ thành thả xuống một cái sọt trúc, để cho bọn họ đem thư cùng tín vật trình lên. Bọn Triệu Húc theo lời mà làm.
Nương theo ánh sáng từ cây đuốc, huyện lệnh Đào Tiên thấy được phong thư kia, thật sự là bút tích của huyện lệnh Đào Nguyên, góc thư còn đóng dấu ấn của huyện lệnh Đào Nguyên, tín vật còn lại cũng là thật.
Huyện lệnh Đào Tiên hồ nghi nhìn lại đội quân, triều Thiên Khải không cho phép các quận huyện giấu nhiều quan quân, tính toán cũng không ra huyện Đào Nguyên lấy đâu nhiều quan quân như vậy, ngay cả huyện Đào Tiên bọn họ đếm tới đếm lui cũng chỉ hơn một ngàn người.
Nhưng thư và tín vật này lại là thật, chẳng lẽ huyện lệnh Đào Nguyên sớm có ý đồ mưu phản, lén luyện một quân đội riêng? Chỉ là hắn cũng biết huyện lệnh Đào Nguyên, vị huyện lệnh kia không giống như là người có hùng đồ chí lớn, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm?.
"Huyện lệnh đại nhân, thư kia không phải giả, trước cứ mặc kệ huyện lệnh Đào Nguyên có ý đồ mưu phản hay không. Chúng ta mở cửa thành đi, ngài vừa rồi cũng nhìn thấy đấu pháp của đám người kia, ông trời của ta ơi, huyện của chúng ta cũng chống đỡ không nổi". Quân sư đứng một bên khuyên nhủ.
Đúng vậy, đấu pháp vừa rồi ai chống đỡ được? Huyện lệnh Đào Tiên nắm chặt thư, ý bảo quân thủ thành mở cửa.
Bọn Triệu Húc chia làm hai đội tiến vào huyện Đào Tiên, huyện lệnh Đào Tiên mặc dù trong lòng còn nhiều băn khoăn nhưng vẫn xuống tường thành nghênh đón, còn hứa hẹn hỗ trợ thu dọn lại bãi chiến trường.
Triệu Húc thấy huyện lệnh Đào Tiên khẩn trương, cười an ủi: "Huyện lệnh yên tâm, chúng ta không phải đám quân phản nghịch cướp bóc, giết người, đốt nhà, sẽ không làm gì dân chúng. Làm phiền để lại một mảnh đất trống cho chúng ta dựng trại, cứu chữa người bị thương”.
Huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm, không đành lòng nhìn những người bị thương đang nằm trên cáng cứu thương, luôn miệng nói: "Bổn quan liền phái người gọi toàn bộ đại phu trong huyện tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận