Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 309:
Lão già sợ tới mức bước lên phía trước che miệng tráng hán lại, hoảng sợ nhìn ra cửa sổ bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Nói nhỏ một chút, trong lòng chúng ta hiểu được là được!"
Người một nhà tính toán một phen, mang theo cuốc mò mẫm đi ra cửa.
Đồng thời, đại quân Thục Châu và đại quân Kinh Châu đã liên hợp lên thuyền đi thẳng vào phía bắc Kinh Châu.
Trong lúc nhất thời tiếng giết rung trời, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.
Một thuyền lại một thuyền tiếp tế vật tư từ Thục Châu mỗi ngày đều được đưa tới.
Không lâu sau, có dân chúng lo sợ cầm thủ cấp của Hung Nô đi tới quan phủ, quan phủ cho hắn hai lựa chọn -
Muốn tiền hay muốn lương thực?
Sau khi ba quận Kinh Châu bị Hung Nô chiếm lấy, lương thực của dân chúng đều bị cướp sạch, không phải bị giết chết thì cũng là chết đói. Cho lương thực chính là đánh vào tâm lý của bọn họ. Dù sao có tiền cũng chưa chắc sẽ có thể mua được lương thực, đặc biệt là lúc chiến loạn. Có người chọn tiên, đương nhiên cũng có người chọn lương thực.
Từ khi có dân chúng thử đánh chết Hung Nô đem đi đổi thưởng, phát hiện phần bố cáo kia là thật, càng ngày càng nhiều dân chúng làm theo bố cáo này.
Có người vì kiếm tiền, có người lại là vì báo thù!
Vô số tướng lĩnh dưới tay Lục Thiếu Du, nhìn tình hình trước mắt đều vô cùng choáng váng.
Hung Nô đánh chiếm mãnh liệt, bằng không sao có thể khiến cho triều Thiên Khải phải dời kinh thành xuống Nam? Vì thế bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ phải đánh trận đến tới một năm rưỡi.
Kết quả... Tốc độ này nhanh đến đáng sợ, một đường đẩy ngang quận huyện, đánh thẳng tới quận Kiến Giang!
Hung Nô cũng vô cùng lo sợ, không biết tướng sĩ Thục Châu dùng vũ khí gì, chỉ cần ném từ xa tới là nổ tung.
Hơn nữa những dân chúng kia cũng điên rồi, đi theo bọn họ cùng nhau tác chiến, lúc trước còn nơm nớp sợ hãi, vừa mới quay đầu liên đã giết chết bọn hắn! Cho dù bọn hắn có thu được cuốc, dao phay của dân chúng và những vật trông có vẻ nguy hiểm, nhưng dân chúng vẫn còn có thể dùng dây thừng dùng gạch!
Điều đó đã khiến quân Hung Nô tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi thủ lĩnh Hung Nô cân nhắc lợi hại, cuối cùng quyết định nhịn đau rút lui, chỉ có thể buông tha cho mấy quận huyện kia.
Trên đường các tướng sĩ đi qua, hai bên toàn quỳ đầy dân chúng đang gào khóc:
"Triệu tướng quân công hầu muôn đời! Lục châu mục con đường làm quan thịnh vượng!"
"Triệu tướng quân công hầu muôn đời! Lục châu mục con đường làm quan thịnh vượng!"
Cũng không biết đã bao lâu chưa từng được đại thắng như vậy rồi, dĩ vãng triều Thiên Khải chống lại Hung Nô cho dù là thắng, nhưng cũng là thắng hiểm, chính là cái dạng thương địch một ngàn tự tổn tám trăm.
Thắng lợi lớn như vậy thật sự vẫn là lần đầu tiên trong những năm qua.
Lục Thiếu Du cưỡi ngựa, tâm tình phức tạp đến cực điểm.
Ba quận phía Bắc Kinh Châu được giành lại nhanh như vậy, đây chính là đại công vang trời, chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất an...
Lục Thiếu Du nhìn Triệu Húc phía trước cùng tướng quân Tiêu Thính Vân đi bên cạnh hắn, luôn cảm thấy bản thân đã bị trói lên một thuyền với bọn họ, cũng không biết trong lòng Chính Tích Đế sẽ nghĩ như thế nào, có phải cũng sẽ cảm thấy phần "Thư gửi bách tính Kinh Châu" kia cũng có một phần của hắn?
Hơn nữa Lục Thiếu Du cảm thấy chí hướng của Triệu Húc không chỉ đơn giản như vậy.
Vừa rồi bọn họ cưỡi ngựa vào thành, hắn còn nghe thấy có dân chúng quỳ gối trong đám người hô to "Triệu tướng quân vạn tuết", cái từ "Vạn tuế" này quả thật đã dọa đến Lục Thiếu Du, từ này sao có thể dùng cho hạ thần?
Tiêu Thính Vân kéo dây cương, cưỡi ngựa đi bên cạnh Triệu Húc nói: "Biện pháp cũng không tệ, nhưng ngươi nên nghĩ xem đến lúc đó hoàng đế sẽ nghĩ thế nào đi."
Triệu Húc cười lạnh: "Ta quan tâm cẩu hoàng đế kia nghĩ thế nào chắc, hơn nữa, không phải có câu nói 'Tướng ngoài mặt trận có thể không nghe lệnh vua sao?"
Cẩu hoàng đế muốn đoán hắn có lòng muốn tạo phản vậy thì cứ đoán đi, dù sao cũng vốn là sự thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận