Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 345:

Chuong 345:Chuong 345:
Chu lão viên ngoại luôn cứng nhắc không người rằng tên nhóc mà ông cho là luôn luôn không làm ra trò trống gì lại trở thành người có tiền đồ nhất của Chu gia nhà bọn họ, thật đúng là nuôi heo làm ra thịnh thế, hiện giờ lại còn có học trò khắp nơi, dân chúng Giang Nam cũng học theo hắn đạo nuôi heo, từ đó lưu danh sử sách, tổ tiên Chu gia không ai có thể sánh bằng.
Triệu Hi cũng biết, đối với dân chúng mà nói, sau khi giải quyết xong nguy cơ loạn thế thì điều quan trọng nhất chính là có thể ăn no, không thể ăn cơm no thì tất cả chính sách mới đều là vô nghĩa.
Cho nên nàng toàn lực ủng hộ việc cha mẹ làm, còn thay họ ra sức tuyên truyền lợi ích của các loại hình trồng trọt và chăn nuôi.
"Bệ hạ, nhóm học sinh của sở nông nghiệp bên kia hy vọng có thể xin một con thuyền biển đi đến Nhai Châu."
Nhai Châu, chính là Hải Nam.
Triệu Hi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức câm lấy tấu chương nhanh chóng xem qua: "Là nhóm học sinh tỉnh anh làm nghiên cứu lai tạo giống lúa nước ở khoa nông nghiệp kia sao?"
Lúa nước được lai tạo là thứ tốt, sản lượng cực cao nhưng lại không có cách nào gây giống được, lúa nước lai tạo lúc trước bọn họ mang đến đã sớm không còn bao nhiêu, chỉ có thể trông lúa Chiêm Thành lúc trước lấy được †ừ tiểu quốc phía nam.
Nhưng đám giáo sư học sinh của khoa học Nông Nghiệp lại không muốn từ bỏ, dù sao bọn họ cũng đã tận mắt nhìn thấy sản lượng lúa gạo cực cao của lúa nước lai tạo mà các tiên nhân mang đến trước đó.
Khoai lang là thứ tốt, sản lượng cao cũng dễ trồng, hiện tại dân chúng Thục Châu ai cũng có thể ăn no, nhưng con người có truy cầu, khi bọn họ được ăn no rồi thì sẽ muốn ăn ngon. Khoai lang ăn nhiều sẽ bị ngán, vì thế sẽ nghĩ đến việc ăn cơm.
Chất dinh dưỡng khoai lang có thể cung cấp kém hơn lúa nước và lúa mì, cũng chỉ có thể ăn để no bụng mà thôi.
Cho nên khoa Nông Nghiệp hết sức nhiệt tình với nghiên cứu lai tạo lúa nước, sau khi đọc qua sự tích Viên Công ở trong tiên thư, một số học sinh của khoa Nông Nghiệp liền muốn đi đến Nhai Châu.
Trước kia khi thiên hạ chưa phải của tiên nhân, Nhai Châu cũng thuộc triều Thiên Khải, nhưng bọn họ không có cách nào ra biển, hiện tại thì không giống vậy.
Triệu Hi nhìn nội dung trong tấu chương trong mắt đầy ý cười: "Phe chuẩn. Đưa cho bọn họ mười chiếc thuyền đi biển, để cho bọn họ xuất phát từ vùng Duyên hải Giao Châu, trên thuyền dẫn theo một ít đại phu cùng đồng hành."
Khoa học kỹ thuật sẽ thay đổi cuộc sống, Triệu Hi cực kỳ ủng hộ cho những người này thăm dò trợ giúp, một bước tiến bộ nho nhỏ của bọn họ cũng có thể là một bước tiến lớn trong tương lai của toàn bộ đế quốc. Triệu Hi không biết những tinh anh của Khoa Nông Nghiệp này đi tới Nhai Châu rốt cuộc có thể thành công hay không, nhưng nàng có thể ủng hộ.
Triệu Hi cười thật tươi: "Hơn nữa... Nhai Châu có rất nhiều thứ tốt."
Đại ca Triệu Ngôn là người đam mê y học, sau khi Triệu Hi đăng cơ liền để cho Triệu Ngôn làm quan lớn ở bộ y tế, đối với y tế trong nước có được quyền chấp hành lớn nhất.
Triệu Ngôn cũng không do dự, dựa vào y học mới ở thành mới Thục Châu mở rộng bệnh viện. Chuyến này những tinh anh của Viên Nông nghiệp xuất phát đi Nhai Châu, bọn họ cũng sẽ có đại phu đồng hành.
"Hiệu Trưởng, ta nghe nói trên biển có Hải thần nguyền rủa, rất nhiều thủy thủ sau khi ra biển lâu sẽ đột nhiên sinh bệnh. Hiệu trưởng, ngài là thần tiên, ngài nói xem thật sự có Hải thần nguyền rủa sao? Ngài có thể đi cầu xin một chút hay không?" Y sinh dưới trướng lo lắng nói.
Triệu Ngôn có chút bất đắc dĩ: "Đó là do thiếu Vitamin C, ăn cam uống nước chanh vào là được."
Cái gì mà Hải thần nguyền rủa, đều là mê tín cả.
Hơn nữa xuất phát từ Giao Châu đến Nhai Châu, thời gian không quá lâu, căn bản không kịp mắc bệnh ghẻ lởi
Thực sự gặp vấn đề chính là những người thường xuyên đến cảng Lĩnh Nam làm buôn bán hàng hải với người nước ngoài kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận