Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 241:
Nếu quận Đào Nguyên thất bại, bọn ho khổ tâm rèn luyện cố gắng hơn một năm đều phó cho nước chảy đi, mọi thứ đều thành bọt nước, toàn bộ đều đi tong. Đương nhiên Triệu Húc cho rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng đến lúc đó dù là quận Đào Nguyên có thể đánh thắng quận Ba Thủy, cũng sợ là sẽ có thương vong không hề nhỏ.
Chiến tranh mà, làm gì lại không có người chết. Nhưng có thể tận lực giảm thiểu số người thương vong, tuy nói đều đang bán mạng cho bọn họ, nhưng làm gì có cha mẹ nào nỡ nhìn con mình một tay nuôi lớn phải chịu khổ đau như thết
Sau khi rời khỏi thư phòng, Triệu Húc và Tiêu Thính Vân đầu tiên là đi đến quân doanh một chuyến để kiểm tra, lại bổ nhiệm vài đội trưởng lĩnh quân.
Đám người Trương Thọ cực kỳ hưng phấn, lúc đầu đông, bọn họ tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba bốn ngàn tướng sĩ, đều có thể đánh cho những nghịch quân kia đỏ mắt gào khóc, huống chỉ hiện tại có nhiều huynh đệ như vậy, lại còn có nhiều trang bị vũ khí hoàn mI Mà kẻ địch ngay cả một chút phòng bị cũng không có?
Trước kia bọn họ cũng không có quá nhiều ngựa, binh lính tướng sĩ hầu như đều đi bộ.
Hiện tại còn có thêm ngàn con tuấn mã do Hoàng công tử tới man di mua về, cộng lại có thể tạo thành một đội ky binh hơn ba ngàn, đừng nói là còn có bộ binh và pháo binh.
Còn có xưởng pháo hoa hiện tại với sản lượng đã nhiều lên so với trước kia, nhân lực nhiều sản lượng có thể không nâng cao sao?
Chờ sau khi hai vị tướng quân kia rời đi, những tướng sĩ này liên nói:
"Xem như phải đi quận Ba Thủy rồi, hai quận chúng ta thật ra đều là người trong nhà, tam muội của ta gả đến một huyện ở quận Ba Thủy, hơn nửa năm qua đã khiến nhà ta đã thảm lắm rồi."
"Cũng không phải vậy sao, đệ đệ ta theo học một thợ mộc nổi tiếng ở quận Ba Thủy, về sau lấy nữ nhi của người đó rồi ở lại quận Ba Thủy an cư lạc nghiệp, bây giờ chỉ hối hận lúc trước không về nhà làm việc cho rồi!"
Các tướng sĩ liên tục nói những chuyện này.
Quận Đào Nguyên cùng quận Ba Thủy vốn đều là thuộc Thục địa, hai quận căn bản không có biên giới rõ ràng, bọn họ có không ít thân bằng hảo hữu là người của quận Ba Thủy, quận Đào Nguyên bọn họ phát triển thế này, thân thích làm sao có thể không biết?
Dù cho bọn họ ngậm miệng không nói, thân thích người ta cũng không phải kẻ ngốc, có mấy người thân ngày thường hay qua lại, nhìn ăn mặc cùng tinh thần và diện mạo bọn họ là có thể biết được khác biệt.
Người này có ăn no hay không, có thể ăn một miếng mặn hay không, vẻ mặt kia tuyệt đối khác biệt, liếc mắt một cái liền nhìn ra được.
Dân chúng làm gì cần biết là ai làm hoàng đế, ai làm quan? Bọn họ chỉ cần ăn no, sống tốt!
Không ít dân chúng quận Ba Thủy còn nghĩ quận thủ quận Đào Nguyên có thể thăng quan phát tài, tốt nhất có thể làm châu mục Thục địa của bọn họ thì càng tốt, nếu không thì để vị tiên nhân kia đánh vào, dù sao nghe nói tiên nhân không gây chuyện với dân chúng.
Nếu không phải vì chuyện lớn này, không ít tướng sĩ hận không thể truyền tin tức này đến quận Ba Thủy.
Dẫn dắt tướng sĩ cũng không phải là việc khó gì, chỉ dùng mấy giờ, ngoại trừ quân doanh ngay cả một chút tiếng gió cũng không có truyền ra.
Buổi tối Vương Tuyết Cầm ở trên bàn ăn mới biết được chuyện này, lúc này sắc mặt cũng có chút trắng bệch: "Lại phải đi đánh trận?"
Triệu Húc an ủi: "Mẹ, con cũng không muốn, nhưng Hà châu mục hiển nhiên có phòng bị, thay vì bị địch quản chế, không bằng đánh đòn phủ đầu".
Tiêu Thính Vân ở bên cạnh nói: "Phu nhân yên tâm, chuyến này đi không nguy hiểm bằng lân trước".
Binh lực, vũ khí trang bị trong tay đều tăng lên trên diện rộng, huống chỉ còn bất ngờ đánh Hà châu mục trở tay không kịp.
Phải biết rằng lúc trước nhiều lắm là mỗi người một thanh thiết kiếm, hiện tại có không Ít tướng sĩ còn có cương đao. Câu bách luyện thành thép này đã thể hiện rõ tính quý giá của thép như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận