Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 312:

Chuong 312:Chuong 312:
Triệu Hi đoán trong phần thưởng đưa tới từ thành Đông Khê chắc chắn có thánh chỉ nạp phi.
Người phụ trách nghe được liền thở phào nhẹ nhõm, nên biết hiện tại hai châu đều do Triệu Hi quản lý, mặc dù Triệu Húc tiên nhân là châu mục, kì thực căn bản mặc kệ công việc của hai châu, cả ngày chỉ lo trong quân doanh, Triệu Ngôn tiên nhân lại càng không cần nói, chỉ yêu y học.
Triệu Hi nếu thật sự đi làm phi tử của Hoàng Đế, vậy Thục Châu Vân Châu đều đại loạn, không ít kế hoạch sẽ vì vậy mà gián đoạn.
Người phụ trách thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút lo sợ bất an,'Nếu không tuân thủ, kháng chỉ xem như... tạo phản?"
Tạo phản? Bọn họ tạo phản đã một hai năm. Tuy nói vẫn xưng thần với triều Thiên Khải, nhưng mỗi một chuyện làm ra không phải tạo phản thì là cái gì?
Tiêu Thính Vân nãy giờ chưa nói gì bỗng nhiên mở miệng: "Hiện nay ba quận phía bắc Kinh Châu mới giành lại được, quân ta còn chưa đứng vững gót chân ở đó, bên kia có mấy chục vạn dân chúng, vô số chiến thuyền cùng mấy vạn bại binh Hung Nô bắt được, còn chưa đến lúc công khai tạo phản."
Tiêu Thính Vân: "Còn chưa biết nên sắp xếp mấy vạn nữ nhân được cứu ra từ quân Hung Nô như nào."
Lời này là thật sự, bởi vì Thục Châu ở nơi xa xôi lại một mực không có công khai tạo phản, còn nộp thuế cho triều đình, cho nên những năm nay căn bản không hề vội vàng đối phó với đại quân của triều đình, để cho bọn họ có thời gian phát triển nội bộ.
Ngược lại là những thế lực kia, quân khởi nghĩa cùng triều đình đánh túi bụi, đều tự tiêu hao thực lực, để Hung Nô nhặt tiện nghi không nhỏ.
Nhưng Triệu Húc càng nghe càng cảm thấy không đúng?
Đừng nhìn Tiêu Thính Vân giống như một cái hũ nút, tiểu tử này rất xảo trá, hắn cảm giác lời nói của tiểu tử này có hàm ý.
Nữ nhân? Người phụ trách giống như đột nhiên bị đánh thức, ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Triều Thiên Khải từ trước thờ phụng nữ nhân tốt không thờ hai chồng, Hi Hi tiên nhân nếu đã có hôn ước hoặc là gả cho người khác, cho dù là Hoàng be cũng không thể ép ga được."
"Thục Châu chúng ta có nhiều thiếu niên hâm mộ Hi Hi tiên nhân như vậy, nếu tuyển một người tới chuyện này liền giải quyết xong."
Triệu Hi: "..." Chủ ý này...
Triệu Húc nghe xong trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Tiêu Thính Vân.
Quả nhiên! Tiêu cẩu tặc thật âm hiểm!
Hắn liền biết tiểu tử này sao lại đột nhiên mở miệng nói chuyện, còn nói nhiều như vậy? Thì ra vừa rồi im lặng không nói là để chuẩn bị phóng bẫy rập phía sau đây?
Tiêu Thính Vân nghênh đón tầm mắt của Triệu Húc, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, dường như không rõ vì sao Triệu Húc lại nhìn hắn như vậy.
Triệu Ngôn nhìn hai người, đột nhiên hiểu ra cái gì cười một tiếng, cam đũa lên ăn thức cơm.
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm còn cảm thấy chủ ý này không tồi, hiện đại nam nữ kết giao cũng không phải vẫn luôn bền chặt, rất nhiều người chia tay đâu.
Vương Tuyết Cầm đột nhiên nhìn về phía Tiêu Thính Vân, ánh mắt nhu hòa: "Tiểu Tiêu a...
Tiêu Thính Vân còn chưa kịp đáp lời, Triệu Hi bỗng nhiên nắm chặt đũa, buồn bực nói: "Nương, mau ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."
Triệu Húc vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta ăn cơm trước. Ăn cơm là lớn nhất, ăn cơm quan trọng nhất. Thơm, thơm thật."
Mọi người một lần nữa ăn cơm, Vương Tuyết Cầm còn kéo Tiểu Viên kia tới ăn cơm cùng.
Các tiên nhân đối với ăn uống từ trước đến nay đều hào phóng, các loại gia vị, đầu muối chưa bao giờ bỏ keo kiệt.
Triệu Hi nói: "Không ít hương liệu được thu thập từ phía Vân Châu, về sau sẽ có thêm nhiều loại gia vị cho mọi người, còn có thể làm món kho." Như là quế, đại hồi các loại.
Người phụ trách kinh ngạc cảm thán không thôi, tác dụng lớn nhất của hương liệu ở triều Thiên Khải chính là làm huân hương, làm túi thơm, rất ít dùng để ăn, cũng không ai xa Xi như vậy.
Chỉ mới nếm thử hương vị, Tiểu Viên cảm thấy nếu Vân Châu mở thêm mấy nhà máy hương liệu, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều. Mùi vị, cực kì thơm luôn. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận