Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 121:
Người xưa nói, sau đại nạn tất có đại dịch, nói không chừng dịch bệnh là do những lưu dân kia mang đến.
Huyện lệnh chợt nhớ tới dịch bệnh đậu mùa nổi lên vào mùa đông năm ngoái, huyện Đào Nguyên cũng đã chết không ít người, huyện lệnh rùng mình một cái.
Xong rồi, lại còn thăng quan phát tài? Đây là chuyện lớn chết người!
Nếu ôn dịch nghiêm trọng thì có khi phải loại bỏ hết, đốt nhà đốt làng đều là chuyện thường. Nếu lại giống như bệnh đậu mùa năm ngoái, nói không chừng toàn bộ người trong thành đều phải chết.
Huyện lệnh đi tới đi lui trong đại sảnh, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo nói: "Đóng cửa thành trì mới lại cho ta, ai cũng không được ra vào!"
Quan sai kia kinh ngạc, vội nói: "Nhưng các tiên nhân cũng ở trong thành mới..."
Huyện lệnh cắn răng nói: "Nếu đã là tiên nhân há lại e ngại ôn dịch? Thân thể của bọn họ chính là tiên thể! Không sao đâu. Han là tiên nhân cũng có thể hiểu được hành động này của chúng ta là vì để có thể cứu được nhiều dân chúng hơn, mỗi ngày chúng ta đưa chút cơm cháo đến là được."
Về phần những thôn dân thôn Đào Hoa có thể không bị mắc bệnh kia ư? Chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của huyện lệnh, nếu nghiêm trọng quá thì ngoài đốt hết cũng không có cách nào.
Tên quan sai kia không có cách nào, chỉ đành đồng ý.
Thành mới bị niêm phong, tất cả bách tính quan binh trong huyện Đào Nguyên đều sinh lòng sợ hãi đối với thành mới, ai cũng không dám mảy may tới gần, tòa thành mới giống như một hoang đảo bị cô lập vậy, ngay cả những quan sai đưa cháo đưa cơm cũng sợ bị lây nhiễm dịch bệnh.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Cũng may những người có dấu hiệu bị bệnh đều là những lưu dân kia, thân dân thôn Đào Hoa vẫn còn rất tốt, lúc này những thôn dân này mới vỡ lẽ, khó trách lúc trước Triệu Ngôn tiên nhân lại bảo bọn họ ít tiếp xúc với lưu dân, cho dù tiếp xúc cũng phải đeo khẩu trang lại, ai tháo khẩu trang xuống sẽ bị tố cáo phạt tiền, hóa ra là vì nguyên nhân này.
Thôn dân thôn Đào Hoa thầm hận huyện lệnh đến cực điểm, bắt những dân chúng lương thiện như bọn họ và lưu dân ở cùng một chỗ thì thôi đi, hiện giờ lại còn mặc kệ những người chưa bị nhiễm bệnh trong thôn bọn hol Muốn để bọn họ cùng lưu dân cùng nhau chờ chết sao?
Thôn dân đợi ở trong thôn của mình, nếu phải ra cửa liền đeo khẩu trang do nữ quyến trong nhà làm, ai cũng không dám một mình chạy loạn, lại càng không dám đi qua chỗ thôn Lưu Dân.
Mấy ngày hôm đó, Triệu Ngôn đi ra từ trong bệnh viện tư nhân của biệt thự, mặc một bộ quần áo phòng hộ đi về phía thôn Lưu Dân.
Người bên ngoài cảm thấy bọn họ là tiên nhân không sợ dịch bệnh, nhưng bản thân người Triệu gia biết bọn họ đâu phải tiên nhân gì, nếu thật sự có dịch bệnh, bọn họ cũng có khả năng bị lây bệnh, chuyện này không thể không đếm xỉa đến.
Vì để khống chế được trước khi dịch bệnh bộc phát lớn, Triệu Ngôn thân là đại phu duy nhất trong thôn không nói hai lời, bản thân thay một thân quần áo phòng hộ, mang theo hòm chữa bệnh đi về phía thôn Lưu Dân.
Cả tòa thành mới mất đi sự náo nhiệt của ngày xưa, cửa thành bị người gắt gao ngăn chặn từ bên ngoài, trong thành vô cùng tĩnh mịch, trên con đường đất nhỏ ngay cả bóng người cũng không có, Triệu Ngôn đi vào thôn Lưu Dân, rốt cục nhìn thấy có lưu dân nằm trên mặt đất thấp giọng kêu rên, vẻ mặt thống khổ, bên cạnh còn có bãi nôn của hắn.
"Nương, con lại nhịn không được muốn xả." Hài đồng bốn năm tuổi gào khóc một tiếng, vội vàng đứng dậy từ chiếu cỏ trên mặt đất đi vệ sinh ngay bên cạnh, Triệu Ngôn có thể nghe được tiếng đứa nhỏ kia đang tiêu chảy.
Triệu Ngôn thấy vậy nhíu mày, uế vật của người bị bệnh cứ tùy ý thả ở trong bụi cỏ như vậy, vệ sinh kém tới thế, làm sao không truyền bệnh được chứ?
Toàn bộ mấy ngàn người thôn Lưu Dân đều tuyệt vọng, lúc trước còn nghĩ triều đình sẽ tiếp tế một hai, huyện lệnh huyện Đào Nguyên mặc dù không phải là quan tốt gì, nhưng ít nhất thực hiện bổn phận, giúp bọn họ xây dựng thành trì, còn cố ý mua giống tiên từ trong tay thôn dân thôn Đào Hoa để bọn hắn gieo trồng, bọn họ nghe nói đó là loại giống có thể sản xuất mấy chục thạch mỗi mẫu, trong lòng vốn có chút an ủi, ai biết lại bùng phát dịch bệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận