Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 170:
Lão gia tử quá lợi hại!
Đây chẳng lẽ là sở thích của người có tiền sao? Quả thật không giống người bình thường.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, ông nội giàu như vậy, tốt xấu gì cũng phải bảo vệ cho an toàn của bản thân chứ? Hình như cũng rất hợp lý.
Nếu như không bị xuyên đến nơi này, căn phòng sưu tầm đầy súng như này sẽ khiến nhà bọn họ vô cùng đau đầu, sau đó sẽ phải nghĩ biện pháp để nộp chúng lên địa phương, nhưng hiện tại liền không cần. Quả thực chính là đang ngủ gà ngủ gật liền có người đưa gối đầu.
Triệu Húc cảm khái sâu sắc: "Cảm ơn ông nội, người thật sự là Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, lát nữa cháu sẽ đi thắp nhang trước bài vị của ông."
Triệu Húc an ủi Vương Tuyết Cầm đang lo lắng: "Mẹ, con sẽ mang chúng theo để phòng thân, người cũng đừng quá lo lắng. Vũ khí lạnh gặp phải vũ khí nóng không phải liền thua sao, cứ như tự dâng đầu mình tới vậy. Con sẽ không sao." Ít nhất cũng đảm bảo được sự an toàn cho bản thân.
Triệu Húc nhìn phòng sưu tầm, thở dài một hơi nói: "Nếu chúng ta có thể nghiên cứu chế tạo ra, thì dù là mấy trăm triều đình cũng có thể diệt sạch."
Nhưng dựa theo sức sản xuất hiện tại của triều Thiên Khải, thì đây sẽ chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Hiện tại những thứ này cũng không có nhiều tác dụng lắm, chỉ có thể dùng để phòng thân.
Triệu Húc đặc biệt tặng cho Tiêu Thính Vân một cái, hai người đều sẽ đem theo bên mình.
Vương Uyển Nhi đã ngất xỉu rốt cục cũng tỉnh lại, thấy nha hoàn Phỉ Thúy đang dỗ đứa bé ngủ, Vương Uyển Nhi vội vàng xuống lầu tìm bọn họ, biết được bọn họ muốn ra ngoài dẹp loạn, khóc cầu: "Nếu đến lúc đó có cơ hội, kính xin các ngài đến Lương phủ nhìn thử, thiếp thân xin bái tạ."
Triệu Húc cười nói: "Được, dù sao đến lúc đó ta cũng phải đến Lương phủ mượn lương thực."
Triệu Hi vừa gói cho họ tất cả chỗ mì ăn liền còn lại, vừa oán giận sao lúc trước bản thân lại ăn nhiều mì ăn liên đến vậy. Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng. Trên cửa sổ thủy tinh phủ đầy hơi nước, nhìn không rõ bên ngoài.
Tư quân đã đúng giờ đi tới cửa biệt thự tụ tập, Triệu Húc với Tiêu Thính Vân cùng nhau xuất phát, mấy người Triệu gia cũng dậy sớm để đưa tiễn bọn họ."
Triệu Húc cười nói: "Đừng lo lắng, nói không chừng chúng ta còn có thể kịp trở về ăn cơm tat niên."
Lời này cũng chỉ là nói cho có thôi, ngày mai chính là ngày cuối năm, đêm giao thừa còn chưa chắc về được, lại còn đòi ăn cơm tất niên, ai cũng nói trở về ăn cơm tất niên.
Bữa cơm tất niên năm nay có lẽ phải ăn trong lo lắng rồi.
Huyện lệnh Đào Nguyên cũng dẫn một đống người đến, Triệu Húc đếm người xong khóe miệng co quắp, tổng cộng còn chưa tới ngàn người, chỉ có 911 người, cũng không biết huyện lệnh gom kiểu gì. Hơn nữa nhìn qua thân thể và vẻ mặt ... quả thực miễn bàn, vàng vọt xanh xao trông như vừa mới chạy nạn về vậy, đứng cùng với quân tư to cao khỏe khoắn thì giống như là dân tị nạn vậy. Trong một khắc, Triệu Húc rất muốn trả lại hàng. Nhưng huyện lệnh Đào Nguyên vẫn còn ủng hộ không ít ngựa, coi như cũng có chút tác dụng.
Tiêu Thính Vân mở miệng: "Phát vũ khí."
Huyện lệnh Đào Nguyên: "Chờ chút đã, vũ khí? Vũ khí gì?
Công nhân xưởng sắt kéo theo từng rương gỗ đi ra, phát cho mỗi người một thanh thiết kiếm. Những nam tử bị huyện lệnh bắt đi lao dịch nắm vũ khí sắc bén trong tay liền cảm thấy an ổn tâm hơn một chút, dù sao có binh khí cũng tốt hơn tay không chiến đấu. Hơn nữa đây còn là thiết kiếm!
Triệu Húc lạnh giọng nói: "Binh khí chính là sinh mệnh của binh lính, người còn binh khí còn, người mất binh khí mất!"
Toàn thể tư quân đồng thanh hô lớn: "Tuân mệnh!"
Tiếng hô vang to lớn, đỉnh tai nhức óc.
Đứng bên cạnh quan sát một hồi lâu, huyện lệnh Đào Nguyên bối rối đến cùng cực. Binh khí... tất cả binh khí đều bằng sắt, ngoại trừ bên ngoài không có hoa văn ra, lưỡi dao lạnh lẽo đến cực điểm, này này này... ngay cả quân chính quy của triều Thiên Khải cũng chưa chắc đã được dùng tới binh khí tốt như vậy đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận