Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 231:
Vợ của Vương Đại Trụ là Lý A Tú ngày thường cũng làm một số việc thêu thùa, bởi vì rất khéo tay nên thường xuyên gửi bán ở cửa hàng vải.
Năm nay, cuối cùng nàng ấy cũng mang thai đứa con thứ hai, hôm nay chuẩn bị mang những đồ thêu đi gửi bán, thuận đường mua chút vải vóc làm xiêm y cho hài tử chưa sinh ra, nếu có nhiều sẽ may một bộ đồ giữ nhiệt cho Hổ Tử.
"A Tú, đứa bé này sinh vào mùa đông phải không? Hay là mua chút len ve may quần áo mới cho bé?", Ông chủ tiệm vải cũng rất hiền lành, nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng hỏi.
Lý thị không hiểu gì: "Lông, sợi len? Đây là cái gì?"
Ông chủ tiệm vải không chút đắn đo khoe: "Đây là đồ mà các tiên nhân mới làm ra. Ta nghe các công nhân ở xưởng bên kia nói với bọn ta rằng chiếc áo len này còn giữ ấm hơn cả áo bông."
Người khác hẳn sẽ do dự, nhưng Lý thị lại tin tưởng, nếu thật sự là vật do tiên nhân tạo ra thì tuyệt đối sẽ không lừa gạt dân chúng bình thường.
Chỉ là Lý A Tú nhìn cục len cảm thấy bối rối, cái này... nàng không biết làm!
"Ngươi mua về trước đi, ta nghe nói số báo tiếp theo của báo Đào Viên bán nguyệt sẽ có chuyên mục đặc biệt về đan áo len."
Lý thị do dự trong chốc lát, nghĩ nhà mình vốn ở gần tiên cảnh, tiên nhân lại dễ nói chuyện, nếu nàng không biết làm thì có thể ta cửa thỉnh giáo, nên cắn răng mua năm sáu cuộn.
Đúng lúc Lý thị trở về tình cờ nhìn thấy Vương Tuyết Cầm đang vào thôn chữa bệnh cho một con lợn, nghe nói lợn con bỏ ăn, không biết là do bị bệnh hay do thời tiết quá nóng.
Ban đầu, Vương Tuyết Cầm rất lo lắng, sợ là dịch bệnh, dịch bệnh này sẽ lây lan, công sức của dân chúng sẽ trở nên vô ích. May mắn là do giữa hè thời tiết quá nóng, đám lợn này bị nóng nên không muốn ăn gì.
Lúc đi ra đụng phải Lý thị, Vương Tuyết Cầm nhìn thấy nàng mua len thì lập tức nở nụ cười: "Vương nhị nương tử, mua về đan áo len sao? Không hiểu thì có thể trực tiếp hỏi ta, gần đây ta cũng đan.” Tiên nhân đã nói như vậy, Lý A Tú cũng không từ chối, mang sợi len qua thỉnh giáo Vương Tuyết Cầm.
Tay của Lý A Tú rất khéo léo, lại khiêm tốn, Vương Tuyết Cầm dạy một lát đã học được hơn phân nửa, đan hơn một giờ thì đã thấy trên kim đan có một đoạn vải trắng, đưa tay sờ thử thì thấy rất ấm áp.
Lý A Tú vui mừng nói: "Ta sẽ đan cho Hổ Tử một bộ y phục, năm nay có thể vượt qua mùa đông rồi.
Hai ngày nay Lý A Tú thường đến tìm Vương Tuyết Cam học đan len, Triệu Hi nhìn Lý thị từ một người mới biến thành cao thủ, lại nhìn chiếc khăn quàng cổ mình đã đan được một phần ba không có bất kỳ màu sắc gì, không khỏi thở dài.
"Nương tử Vương gia, ngươi đang thêu cái gì vậy?" Hoàng đại nương vừa mới đi làm về, đã thấy Lý thị ngồi trong sân nhà mình thêu hoa... cũng không giống thêu hoa, dù sao nàng cũng không nhìn ra được là cái gì.
Lý thị cũng không giấu diếm, nói ra chuyện đan áo len, còn cười nói: 'Không phải cách mùa đông vẫn còn sớm sao? Mỗi ngày có thời gian rảnh ta đan một ít, cũng chưa cần gấp."
Hoàng đại nương sờ sờ, cảm thấy đúng là rất am áp, bà là một bà tám có tiếng, những gì bà biết đều có thể truyền đi khắp thành mới trong vòng chưa đầy ba ngày.
Quả nhiên, mấy ngày sau, có rất nhiều phụ nhân đến tiệm vải mua len, thậm chí còn đến hỏi Lý thị cách đan áo len, việc này lập tức trở nên phổ biến khắp thành mới.
Tờ Đào Nguyên bán nguyệt báo vừa mới xuất bản, những hài tử bán báo đã bắt đầu rao bán dọc phố.
"Bán báo đây, bán báo đây, phát minh mới nhất của tiên nhân, thần vật áo len giữ ấm trong mùa đông giá rét, mau ta học đan áo len đi"
"Bán báo, bán báo, báo bán nguyệt số mới nhất minh họa cách đan áo len, mùa đông không còn lạnh nữa".
"Tin lớn, thời gian thi chung đã chính thức được an định, thí sinh mau nhanh tay mua."
Đào Viên bán nguyệt báo mới nhất ra mắt, những phụ nhân mua len đã vội vã muốn mua một tờ, học cách đan áo len, không hiểu còn có thể trao đổi với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận