Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 173:

Chuong 173:Chuong 173:
Triệu Hi lại an ủi Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm: "Cha, mẹ, chúng ta chỉ ở đây lo lắng cũng không làm nên chuyện gì, sống thật tốt, cố gắng xây dựng thành mới đạt được nhiều điểm tích lũy chờ bọn họ trở về. Chúng ta còn phải tính giao thừa sẽ cùng ăn chút gì?".
Hai vợ chồng thở dài một hơi, cũng chỉ đành làm như vậy, một nhà ba người liền thương lượng bữa cơm đoàn viên ngày tất niên sẽ ăn cái gì.
Đoạn đường bọn họ đang đi, trên đường luôn có thể gặp được rất nhiều lưu dân, khi nhìn đến tâm tình bọn họ trở nên cực kỳ khó chịu.
Hiện nay trời đông giá rét, dân chúng vốn đang yên đang lành cứ như vậy bị bắt trở thành lưu dân, dân chúng cổ đại thời này muốn sống là thật khó a.
Tiêu Thính Vân giống như đã quen cưỡi ngựa từ trước, đoạn đường này không thấy có chút mệt mỏi, ngược lại, cả người Triệu Húc cảm thấy rất khó chịu, hận không thể trực tiếp xuống ngựa di bộ, cũng may hắn chỉ mệt mỏi một chút chứ không phải không thể cưỡi được ngựa, bằng không còn thảm hại hơn.
Ở giữa đường bọn họ nhặt được một thư sinh đang chạy nạn tên là Quách Phàm. Từ trong miệng hắn nghe được, thủ lĩnh nghịch quân cực kỳ càn rỡ, đánh cướp vào quận Đào Nguyên, kho lúa trong quận bị chúng cướp sạch không còn, dân chúng người thì trốn khỏi quận người thì trốn ở trong nhà không dám ra ngoài.
Triệu Húc nhìn thử, dựa theo bản đồ quận Đào Nguyên mà Tống Nhất Thanh vẽ, địa giới tiếp theo bọn họ đến chính là huyện Đào Tiên, dựa theo cách nói của Quách Phàm, huyện thành tiếp theo sẽ gặp nạn chính là huyện Đào Tiên.
Thời tiết rét lạnh, đêm xuống càng lạnh hơn, thở một hơi cũng có thể nhìn thấy làn sương trắng nồng đậm bay ra. Triệu Húc mặc áo khoác dạ, nhìn thoáng qua màn trời tối đen vô cùng, nói: "Hôm nay là giao thừa phải không? Cũng không biết bọn Hi Hi đã ăn cái gì. Đây là giao thừa năm đầu tiên ta không có ở nhà".
Triệu Ngôn là đại phu đi theo đội quân, hắn đưa hai gói mì ăn liền cho Tiêu Thính Vân và Triệu Húc nói: 'Mang mì đi nấu, bỏ thêm chút lạp xưởng, thịt khô vào trong, cũng coi như là ăn tết". Ngược lại Triệu Ngôn cảm thấy không sao cả, vì giao thừa mừng năm mới có nhiều lúc hắn cũng phải đi làm.
Tiêu Thính Vân nhìn gói mì ăn liên kia, nhưng không nhận lấy: "Các ngươi ăn đi." Mì ăn liền loại này không có nhiều lắm, hắn có thể tùy tiện ăn cái gì cũng được, nhưng bọn họ lại không chắc làm được việc đó.
Tiêu Thính Vân cầm kính viễn vọng do Triệu Húc mang đến nhìn ra xa, kính viễn vọng này đúng là thứ tốt, nhìn xuyên qua ống kính có thể thấy được trước mắt những hình ảnh cách xa cả ngàn mét, nếu vận dụng vào lĩnh vực quân sự một cách rộng rãi, vậy thì vô cùng lợi hại.
Tiêu Thính Vân quét mắt, đột nhiên ánh mắt dừng lại, giảm thanh âm xuống thấp nhất nói: "Đừng ăn, có dị động”.
Triệu Húc vội vàng cầm kính viễn vọng nhìn qua, lông mày không khỏi nhướng lên: "Nha, vận khí tốt như vậy? Đây là trực tiếp đụng phải?".
Đầu bên kia kính viễn vọng liền nhìn thấy có đội ngũ đang lặng lẽ đi về phía cửa thành huyện Đào Tiên.
Triệu Húc không khỏi nhe răng cười lạnh nói: "Đám chó này không cho ta đón giao thừa, chúng ta cũng phải làm cho bọn chúng không được dễ chịu!".
Huyện lệnh huyện Đào Tiên mấy ngày gân đây cũng không dễ chịu, nhận được thư gửi tới khiến hắn kinh hồn bạt vía, ngay cả giao thừa tối nay hắn cũng không có cách nào an tâm mà đón ở nhà, đi lòng vòng một lát đã tới chỗ tường thành.
Còn chưa lên tới trên tường thành, đã nghe quan lính gác trấn thủ ở cửa thành sợ vỡ mật hô to: "Dich tập kích! Địch tập kích!".
Huyện lệnh Đào Tiên nghe được lời này liên do dự có nên lên thành lâu nhìn xem hay không.
Lá gan của huyện lệnh Đào Tiên lớn hơn huyện lệnh Đào Nguyên không ít, sau khi hắn cân nhắc vẫn quyết định đi lên, chỉ thấy thủ thành đang ra sức bắn tên xuống phía dưới. Liếc mắt nhìn một cái, đám người đông đảo đang đứng dưới cổng thành.
Xong rồi, xong rồi.
Sắc mặt huyện lệnh Đào Tiên trắng bệch, trước đó huyện thủ cũng không ngăn được còn bị giết chết, hắn có thể làm được gì khác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận