Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 159:

Chuong 159:Chuong 159:
Vương Uyển Nhi tâm trí mê man, nhìn một chút trên bụng chỗ vết khâu kia, không khỏi tò mò nói: "Không biết tiên gia dùng biện pháp gì, bụng ta bị rạch ra cũng không cảm nhận được sự đau đớn."
Lúc nàng tận mắt nhìn thấy con dao phẫu thuật sắc lẹm kia đặt xuống bụng mình mà rạch một đường, khoảnh khắc ấy nàng cho rằng mình chắc chắn sẽ mất mạng, nhưng lại không đau như nàng đã tưởng tượng! Thật sự là thần kỳ vô cùng.
Triệu Ngôn cởi quần áo giải phẫu ướt đẫm mồ hôi ra, thay quần áo thường đi tới nói: "Chỉ là thuốc tê còn chưa qua, qua một hai canh giờ ngươi sẽ cảm thấy đau đớn'.
Vương phu nhân lại không thèm để ý, sinh con ai mà lại không đau? Có thể sống sót đã là vô cùng tốt rồi. Phải biết lúc trước toàn bộ bà đỡ và đại phu trong trấn trên đều nói hết thuốc chữa, tâm bọn họ lạnh đi mấy phần. Nếu không phải Vương Linh Nhi cố ý muốn dẫn tỷ tỷ đến thành mới tìm tiên nhân thì sợ là hiện tại bọn họ đều đang chuẩn bị tang sự cho nữ nhi nhà mình.
Hai lão Vương gia liếc mắt nhìn nhau, thâm nhủ phải xây tông miếu, đắp tượng de tỏ lòng biết ơn với Tiên gial
Triệu Hi đứng ở một bên trêu chọc đứa bé vừa mới sinh ra giống y như một con khỉ nhỏ, đột nhiên hỏi: "Vương tiểu thư vì sao lại sinh con đột ngột như vậy?"
Vương Uyển Nhi nửa tựa vào gối đầu, nhìn thoáng qua đứa nhỏ bên cạnh, đột nhiên giơ tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đám nghịch quân kia đánh vào Thục địa, tình hình cực kỳ hỗn loạn, chàng sợ ta và con gặp chuyện không may, kiên quyết bảo ta trở về nhà mẹ đẻ".
Lòng Triệu Hi lại trầm hơn, thật sự không muốn cái gì đến thì nó sẽ đến!
Triệu Hi ổn định tâm lý nói: "Thục địa từ trước đến nay dễ thủ khó công, quan quân thủ hạ của quận Đào Nguyên cũng không phải ăn cơm chùa, những nghịch quân kia nếu đánh lâu mà không được tự nhiên sẽ rời đi, nói vậy tướng công của Vương đại tiểu thư cũng nghĩ như thế, mới có thể bảo Vương đại tiểu thư chạy về nhà mẹ đẻ trong quận Đào Nguyên, mà không phải là đi quận huyện khác để tránh nạn'.
Vương gia cũng nghĩ như vậy, quận Đào Nguyên nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không tính là nhỏ, hơn nữa trấn Đào Nguyên ở quận Đào Nguyên lại rất xa xôi, thiết nghĩ sẽ không xảy ra nhiễu loạn quá lớn.
Bọn họ đang định ra ngoài để Vương Uyển Nhi nghỉ ngơi, chỉ để lại nha hoàn bên người hầu hạ là được. Con ngươi của Vương Uyển Nhi bỗng nhiên co rụt lại, thốt lên: "Ngươi là... 2"
Triệu Hi nhíu mày hỏi ngược lại: "Hắn là hộ vệ nhà ta, làm sao vậy?"
Vương Uyển Nhi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Thính Vân, tim đập thình thịch.
Người này có điểm rất giống với người ở trong bức họa của phu quân!
Hơn nửa năm nay, Lương gia vẫn luôn tìm kiếm nam tử trong bức họa khắp quận, còn tuyên bố sống phải thấy người chết phải thấy xác. Nàng cũng là lúc sắp xếp sách trong thư phòng cho phu quân mà vô tình nhìn thấy.
Chỉ là phu quân rất nhanh liền lấy bức tranh đem đi cất kỹ, chỉ dặn dò nàng nói là thân phận người này không tầm thường, không thể tùy ý tiết lộ.
Vương Uyển Nhi rũ mắt xuống: "Không, ta nhận nhầm người!" Vẻ mặt Triệu Hi dam chiêu nghĩ, nhà nàng vẫn luôn biết thân phận Tiêu Thính Vân không tâm thường, vừa nhìn khuôn mặt cùng dáng người kia, không thể nào là người nghèo khổ được, mặc dù mất trí nhớ nhưng phong thái hắn toát ra không thể là người thường được, Chẳng lẽ đại đích nữ Vương gia biết cái gì đó hay sao?
Nhưng nàng là một sản phụ mới sinh, bọn họ cũng không thể quấy rầy nhiều, ngoại trừ để nha hoàn ở lại thì mọi người đều phải đi ra ngoài.
Ca phẫu thuật vừa rồi có thể nói là thần kỳ!
Mổ bụng lấy con, đứa nhỏ chưa chết, ngay cả sản phụ cũng chưa chết, đến cả kêu la thảm thiết cũng không có.
Những lão đại phu kia đã không khỏi nghĩ nếu phương pháp sinh mổ của Tiên gia có thể được phổ biến rộng rãi, vậy có thể đem lại rất nhiều lợi ích cho nữ tử triều Thiên Khải. Ai mà lại không biết nữ tử sinh con chính là chuyện xông vào quỷ môn quan?
Bạn cần đăng nhập để bình luận