Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 76:

Chuong 76:Chuong 76:
Tran tu tai da thuoc lau qua trinh lam giay từ lâu, một khi có thôn dân không hiểu liền kịp thời giải đáp.
Rốt cuộc vào mười ngày sau, Triệu Hi liền nghe Trần tú tài không kìm được hưng phấn nói hôm nay là lần đầu thu giấy, nàng liền muốn đi xem. Phải biết rằng thuê thôn dân làm việc mỗi ngày đều bỏ ra tiền công không ít, nếu thất bại sợ là số tiền này đều phải phí hoài.
Ngược lại những thôn dân này nhiều lần bày tỏ không cần nhiều tiền công như vậy, nhưng Triệu Hi biết độ thành tín của tiên nhân không thể để mất, nếu đã mất về khó tìm lại được.
Công xưởng làm giấy được đặt ngay bên trong thôn Đào Hoa, hôm nay thời tiết bên ngoài cũng tốt, trên đường đi qua đều khô ráo. Triệu Hi dứt khoát khéo léo lấy ra một chiếc xe đạp màu trắng bạc, chuẩn bị đạp xe tới đó.
Mới vừa đi ra liền thấy Tiêu Thính Vân từ chính diện đi đến, nàng đang định chào hỏi với hắn.
Gương mặt trắng nõn đẹp trai của Tiêu Thính Vân chợt lóe lên một tia do dự rồi biến mất, hắn nhìn nàng như đã đưa ra được quyết định, rốt cuộc mở miệng, mang theo chút âm sắc triều Thiên Khải nói: "How are you? .
Triệu Hi: "... lm fine, thank you. And you? .
Thấy hắn lại muốn trả lời, Triệu Hi vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Nói tiếng Hán".
Mấy ngày nay Tiêu Thính Vân ngoại trừ công việc ở biệt thự, nếu có thời gian rảnh rỗi thì đều đọc sách lấy từ trong thư phòng ra học tiếng Anh, năng lực học tập của hắn thực sự rất tốt.
Tiêu Thính Vân thấy nàng đẩy xe đẹp ra, Triệu cô nương muốn vào thôn? Ta đi cùng ngươi đi, tránh ngẫu nhiên gặp phải mãnh thú từ trên núi xuống”.
Gần đây Triệu Ngôn say mê y thư không muốn ra ngoài, hai cha con Triệu Chí Dân Triệu Húc từ sớm đã đến xưởng giấy, mà Vương Tuyết Cầm đang ở trong viện cho heo ăn.
Triệu Hi nhớ lại lúc trước Tiêu Thính Vân bị gấu mù xuống núi làm bị thương, liền gật đầu đồng ý.
Triệu Hi lên xe, một chân đặt trên bàn đạp, chân kia trượt trên mặt đất, thừa dịp xe chuyển động hai chân đều giãm lên bàn đạp. Bởi vì Tiêu Thính Vân đi cùng, Triệu Hi đạp tương đối cham.
Triệu Hi chậm rãi đi, trên đường gió nhẹ thổi bay làn tóc dài, hai bên đường nhỏ ngẫu nhiên có cánh hoa đào một chút rơi xuống vương lên mái tóc, một chút rơi xuống đất bùn.
Tiêu Thính Vân ở phía sau nhìn nàng, nhìn thân hình mảnh khảnh trên xe đạp thần thú, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng: "Triệu cô nương, hoa đào năm nay nở rồi."
Nếu là người khác có lẽ sẽ hứng thú ngâm một bài thơ, Triệu Hi lại nói: "Đúng vậy, qua mấy tháng nữa là có thể ăn đào. Hơn nữa ta nghe đại ca ta nói, hoa đào có công hiệu khơi thông kinh mạch, ta có thể một hái chút ngâm chân làm dịu làn da".
Tiêu Thính Vân nhất thời không biết nói gì, cứ vậy đi.
Cũng may Tiêu Thính Vân chân dài mới có thể đuổi kịp xe đạp của nàng, hai người không nói gì, cùng đi vào thôn Đào Hoa.
Hôm nay xưởng giấy tương đối náo nhiệt, có hơn phân nửa thôn dân đều đến, vây quanh bốn phía xưởng giấy chật như nêm cối mà ngạc nhiên xem xét.
Sau khi Triệu Hi bọn họ đến, thôn trưởng đứng ở chính giữa viện, cẩn thận trưng cầu ý kiến nói: "Tiên nhân, trước tiên không bằng chúng ta đốt chút pháo ăn mừng rồi mới lấy giấy?".
Đây chính là thần giấy al Đồ vật thần tiên dùng bị phàm nhân bọn họ lấy ra, nếu không phải điều kiện có chút khó khăn thì thôn trưởng chỉ hận không thể mở lễ đàn kính thần trước, sau đó giết một hai con gà cung phụng tổ tông, rồi mới lấy giấy!
Khóe miệng Triệu Hi run rẩy, sao lại giống như cắt băng khánh thành vậy?
Người Triệu gia không quá cầu kỳ, trực tiếp lược bỏ tất cả quá trình này, để Hoàng quả phụ lấy giấy.
Trượng phu của Hoàng quả phụ qua đời trong lúc làm lao dịch xây dựng lăng tẩm cho đương kim thánh thượng, vì vậy triều đình ngay cả tiền bạc bồi thường cũng không được là bao, từ đó nàng liền trở thành quả phụ. Hoàng quả phụ tính tình khép kín, lại nuôi một đứa con nhỏ, ở trong thôn gian nan sống qua từng ngày. Nàng vất vả lắm mới tìm được cơ hội làm việc ở xưởng giấy, vì vậy ngày ngày đều làm việc tương đối cẩn thận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận