Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 301:

Chuong 301:Chuong 301:
Đây là suy nghĩ của hầu hết tướng sĩ.
Trời trong xanh, phía trên chân trời xanh thẳm có mấy con bồ câu trắng bay qua, ngoan ngoãn đậu xuống sân bồ câu đưa thư, người phụ trách sờ sờ đầu những con bồ câu này, gỡ giấy ra khỏi chân chúng rồi cho chúng ăn một ít thức ăn, sau đó nhanh chóng chạy tới trụ quận sở Tân thành đưa thư.
Trong phòng làm việc đều là thân tín, Triệu Hi cũng không sợ bọn họ biết được tin tức, liền bảo Trần Hành xem trước.
Khi hắn mở thư ra, vẫn như thường lệ, vẫn là bính âm, Trần Hành đọc một lần, nheo mắt lại, vội vàng đọc lại ba lần để xác nhận.
Lý Hiếu Tri vội hỏi: "Trần huynh, làm sao vậy?"
Cổ họng Trần Hành có chút khô khốc, im lặng một lát, cuối cùng mới nói: "Trong thư nói, trên đường rời về phía Nam, Thánh thượng đã băng hà vì bệnh, tam hoàng tử kế vị ngai vàng."
Triệu Hi: "... ?? Tam hoàng tử? Tam hoàng tử bị người Hung Nô bắt làm con tin hai năm trước?
Trân Hành gật đầu: "Đúng vậy." Sau khi quyết định sẽ chống lại triều Thiên Khải, Triệu Hi thường xuyên chú ý tới các tin chính sự, vì thế nàng cũng coi như có biết về những sự tích của tam hoàng tử này, nàng không hề có ấn tượng tốt với tam hoàng tử chưa từng gặp mặt ấy
Sau khi đương kim hoàng hậu kế nhiệm, nàng sinh được tổng cộng 3 nữ 1 nam, tam hoàng tử này chính là nhi tử duy nhất của nàng, năm nay hắn 19 tuổi, thân phận vô cùng cao quý.
Nếu nói đương kim thánh thượng yếu đuối vô dụng, vậy vị tam hoàng tử này còn trò giỏi hơn cả thầy. Cũng không biết có phải bởi vì lúc trước từng bị bắt làm con tin nên mới bị người Hung Nô dọa cho mất mật hay không, chỉ cần nhắc tới Hung Nô, hắn liền vô cùng sợ hãi.
Triệu Hi nhìn những chuyện lúc trước tam hoàng tử này đã làm ra, nàng xem mà cảm thấy cạn lời.
Cho dù triều Thiên Khải có nghèo túng tới đâu, tốt xấu gì cũng vẫn có chút của cải. Tam hoàng tử vừa mới gặp phải đại quân Hung Nô, liền ra sức cầu hòa không muốn đánh nữa, còn đề nghị cắt đất nhường thành trì Bắc Cảnh cho quân địch, khiến vô số dân chúng trở thành dê hai chân của người Hung Nô, đã vậy hắn còn bắt công chúa muội muội của mình đi hòa thân, khiến những công chúa cành vàng lá ngọc trở thành chiến lợi phẩm, làm cơ thiếp cho người.
Lý Hiếu Tri thở dài một hơi nói: "Nếu tam hoàng tử này đăng cơ, chỉ sợ người dân thật sự không còn đường sống nữa."
Trước đây, hắn chỉ là hoàng tử, không có quyền lực của hoàng đế, hoàng đế ông già nhà hắn cũng không đến mức nhát gan như hắn, bây giờ đăng cơ, không biết hắn còn có thể làm ra những việc gì.
Triệu Hi hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Hoàng thất chạy trốn xuống phía Nam, cho dù có trốn được xuống phía Nam cũng chỉ có thể nhảy xuống biển."
Trần Hành lắc đầu nói: 'Nếu thực sự dám nhảy xuống biển cũng coi như là giữ gìn khí tiết." Chỉ sợ phần lớn đại thần đều sẽ lựa chọn nhẫn nhục sống tạm bợ.
Triệu Hi không rành chuyện đánh giặc, nàng chỉ đọc báo cáo trần thuật lại tình hình chiến đấu giữa triều Thiên Khải và quân Hung Nô, trong số hàng trăm trận đánh có lớn có nhỏ, số lần triều Thiên Khải giành chiến thắng còn chưa tới 1/10. Có lẽ triều đình thật sự bị đánh cho sợ hãi. Ngay cả quân đội của triều đình còn sợ người Hung Nô, chẳng lẽ còn trông cậy vào việc dân chúng không cảm thấy sợ hãi?
10 ngày trôi qua, tin tức tiên hoàng băng hà đã truyền khắp đất nước từ Nam tới Bắc, ngay lúc quốc tang, tam hoàng tử đăng cơ làm hoàng đế ở Đông Khê, Giang Nam, lấy niên hiệu Chính Tích, sau đó hoàng thất còn thông báo tin tử của Thụy Vương.
Lúc Thụy Vương trên đường đi về phía Nam, bởi vì quá mức đau lòng vì chuyện của tiên hoàng nên bị bệnh không qua khỏi, thánh thượng đặc biệt phong hắn thành Thụy Thân Vương, an táng ở Giang Nam.
Đây hiển nhiên là chuyện mà hoàng thất đã suy xét kỹ lưỡng, không ít người dân đều không nhịn được liên tưởng tới vở kịch hoàng thất tranh đoạt, Thụy Vương là con đích thê của tiên hoàng hậu, người ta đồn rằng hắn không đấu lại tam hoàng tử nên mới bị giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận