Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 153:

Chuong 153:Chuong 153:
Nếu cảnh tượng này có thể tiếp tục thì càng tốt hơn.
Dương Đại Sơn là một người dân bình thường ở trấn Đào Nguyên, hắn đeo trên lưng một chiếc gùi bằng tre hẹn hàng xóm đi vào thành mới.
Lúc trước dân chúng trong trấn đều kiêng dè người trong thành mới đều là lưu dân, hơn nữa mọi người cũng sợ nhiễm ôn dịch, vì thế ai cũng xem người ở thành mới như hồng thủy mãnh thú, không dám dính líu tới bọn họ.
Thế nhưng sau này, không ít người dân trong trấn đều nghe nói có một gia đình tiên nhân sống thành mới, tiên nhân còn ban thưởng cho người dân hạt giống tiên có sản lượng cao, huyện lệnh tuyên truyền khắp nơi nói rõ tất cả dân chúng trong huyện đều phải trồng loại giống tiên đó, ngay cả ôn dịch ở thành mới cũng do các tiên nhân chữa khỏi.
Hai ngày trước, mọi người vừa nghe nói hôm nay, ở thành mới sẽ có họp chợ, bọn họ cũng định mua chút vật phẩm tới đó họp chợ.
Dân cư ở thành mới rất đông, hơn nữa vẫn có lưu dân đang gia nhập, sau này, dân số ở đây có khi còn ngang bằng với trấn Đào Nguyên, có thể tổ chức họp chợ thì có vấn đề gì?
Dương Đại Sơn và hàng xóm bị quân lính ở cửa thành mới kiểm tra một lượt, bây giờ hắn mới được phép vào thành.
Vừa mới bước vào, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, có đám nam nhân đang túm dây thừng leo lên tường thành cao 7,8 métI
Giữa sân còn có đủ hạng mục thi đấu, bọn trẻ mồ hôi đầy người, gương mặt vui vẻ đang ra sức kéo co, còn có các nữ hài thì đang thi nhảy dây.
Không phải nói có họp chợ à? Bọn họ đang làm gì vậy?
Vừa mới đến gân, Dương Đại Sơn liền nghe thấy phụ nhân ở bên cạnh cười hỏi: "Vị tráng sĩ này có muốn mua chút khoai lang không? Ta chỉ còn lại chút khoai lang cuối cùng này, ta bán rẻ cho ngươi nếm thử nhé? Đây đều do nhà ta tự làm, vô cùng sạch sẽ."
Dương Đại Sơn nhìn món đồ ăn vặt thơm ngào ngạt ở bên trong, không khỏi nuốt nước bọt, sau đó hắn giật mình hỏi: "Bây giờ đang là mùa đông, tại sao mọi người lại chế biến khoai lang thành thức ăn vặt đem bán? Không sợ không qua khỏi mùa đông à?"
Có nhà ai đến mùa đông mà không tìm cách tích trữ lương thực, nếu không phải vạn bất đắc dĩ ai sẽ đi bán mấy thứ này chứ?
Phụ nhân lập tức vô cùng ngạc nhiên: "Trong nhà ta có quá nhiều rồi còn sợ hỏng, chế biến thành đồ ăn vặt bán đi kiếm chút tiền thì có gì mà không được? Tráng sĩ, rốt cuộc ngươi có mua không?"
Dương Đại Sơn giống như bị dọa co vô cùng sợ hãi, hắn vội vàng gọi phụ nhân kia lại, nghe nói phần khoai lang còn lại có giá 2 văn tiền, Dương Đại Sơn do dự một hồi lâu, cuối cùng hắn cắn răng quyết định mua.
Đầu tiên, hắn cẩn thận từng ly từng tý nếm thử một miếng khoai lang, khoai lang cực kỳ thơm ngọt, khi chế biến thành khoai lang khô còn có vị giòn giòn. Ánh mắt Dương Đại Sơn sáng lên, rất ngonl
Hắn ăn liền hai cái, lại không nỡ ăn nhiều, định để giành phần còn lại cho đám nhỏ trong nhà ăn, thế là hắn cẩn thận gói khoai lang khô lại thật kỹ bỏ vào trong ngực.
Bọn hắn quan sát kỹ lưỡng xung quanh, trong lòng càng thêm sợ hãi!
Những đồ ăn vặt giống như khoai lang khô, cho dù không tốn mấy văn tiền, bọn hắn vẫn phải do dự một hồi, vậy mà dân chúng trong thành mới này nói mua liền mua. Dương Đại Sơn tận mắt nhìn thấy đám trẻ lớn tuổi hơn chút còn tự mình lấy mấy văn tiên trong ngực ra trực tiếp tới mua, thậm chí còn không tới hỏi ý kiến của cha nương chúng.
Rốt cuộc gia đình này giàu có tới mức nào, đến trẻ con cũng có tiền tiêu vặt?
"Đến xem thi đấu à? Ở đây có ghế trống, mau ngồi đi. Lát nữa sẽ diễn ra trận chung kết hạng mục vượt chướng ngại vật đội hộ vệ, rất thú vị." Thôn trưởng của thôn Đào Hoa là Trương Đại Tiến cười nói với mấy người Dương Đại Sơn.
Dương Đại Sơn đặt chiếc gùi xuống, hắn đang định nghe lời chuẩn bị ngồi xuống, tầm mắt hắn bỗng nhiên ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên ghế gỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận