Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 78:
Chu lao vien ngoai chi xem dam sai vat nay nói bay đi vào bên trong. Khi hắn càng tới gần chuồng heo ở bên trong, mùi hôi thối càng lúc càng nồng. Tiểu tử hỗ trướng Chu Nguyên kia lại dựng một cái ghế nằm bằng gỗ ở bên cạnh chuồng heo, đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn bày một ít hoa quả đã rửa sạch sẽ, trông thực nhàn nhã tự tại.
Lúc này Chu Nguyên đang nằm trên ghế dài, cầm trong tay một quyển sách không giống thẻ trúc, lại mơ hồ có thể thấy được chữ ở trên đó, giống như đang chăm chú nghiên cứu.
Chu lão viên ngoại không biết sao đứa cháu này có thể bình thản nằm bên ngoài chuồng heo thối như vậy, nhưng khi nhìn thấy hắn thật sự đang đọc sách, trong lòng nhất thời có chút an ủi. Xem ra vừa rồi lời của những gã sai vặt kia quả thật không lừa gạt hắn, ở nơi đây rèn luyện tâm trí cũng không tồi.
Đọc sách là việc tốt, nếu những đệ tử nhà nghèo có muốn đọc sách cũng không có biện pháp.
Chu lão viên ngoại ngay khi nhìn thấy Chu Nguyên đọc sách, oán niệm đối với tiểu tử này biến mất hơn phân nửa, trên khuôn mặt già nua dần dân có chút tươi cười.
Hắn không muốn quấy rầy tôn tử đọc sách, vì vậy liền mỉm cười bước nhẹ chân, chậm rãi đi tới phía sau Chu Nguyên, sau đó Chu lão viên ngoại rốt cuộc thấy rõ chữ trên mặt sách, nụ cười dần dần biến mất, tức giận mắng to: "Tiểu súc sinh nhà ngươi, lại đang xem loại sách này!".
Chu Nguyên bị tiếng vang bất thình lình dọa nhảy dựng lên, từ trên ghế dài lăn xuống, ngay cả sách trong tay cũng không có nắm chặt mà cùng rơi xuống.
Tức khắc tên quyển sách kia liền lộ ra ——
"Hộ lý hậu sản cho heo mẹ."
Chu Nguyên vẻ mặt ngơ ngác: "Tổ phụ, sao người lại tới đây, sao không báo cho tôn nhi một tiếng, tổ phụ?"
Chu lão viên tức giận không nhẹ, hắn còn tưởng tiểu tử này thật sự thay đổi tính tình đi đọc sách, kết quả hắn lại đang nuôi heo! Hiện tại còn đọc sách nuôi heo, cũng không biết là ác nhân nào viết loại sách này.
Chu lão viên ngoại tức giận nói lại một câu rồi nghênh ngang rời đi: "Qua hai ngày nữa huyện Đào Nguyên có hội thơ, ngươi tự đi xem mắt tiểu thư Vương gia, nếu làm mất cơ hội này, lão phu liền ném ngươi cùng toàn bộ những con heo kia đi!"
Chu Nguyên chăm chú nhìn bóng lưng Chu lão viên ngoại đi xa: "..." Tổ phụ hắn thật đúng là đi lại vội vàng a.
Có cưới được tiểu thư Vương gia hay không cũng không sao, chỉ là nghĩ tổ phụ muốn ném heo của hắn đi, trong lòng Chu Nguyên liền không vui nổi.
Có lẽ là thời gian gần đây chuyện hắn nuôi heo đã truyền đi ồn ào huyên náo ở huyện Đào Nguyên, khiến cho Vương gia biết được, đang suy xét có nên thúc đẩy hôn sự này nữa hay không.
Thi Hội Đào Nguyên là truyền thống của huyện Đào Nguyên, tiểu thư thế gia quý tộc trong huyện đều sẽ tham gia, bên ngoài thì là ngắm hoa làm thơ, thực ra là nam nữ âm thầm xem mặt.
Chu Nguyên bộ dáng không quan tâm, hờ hững mà đem sách nhặt lên: "Đi thì đi thôi”.
Quyển sách phồn thể "hộ lý hậu sản cho heo mẹ" là trước đó vài ngày tiên nhân tặng cho hắn, để cho hắn ngày ngày không có việc gì thì nghiên cứu thật tốt. Bởi vì bọn Trương Đại không biết chữ, cho nên hắn phải học trước sau đó dạy lại bọn họ. Có áp lực trên vai, Chu Nguyên học tập hứng thú hơn hẳn.
Hơn nữa Chu Nguyên thực sự ưa thích sách này, đừng nhìn một quyển sách mỏng manh nhưng bên trong lại có rất nhiều chữ, bên trên viết những câu chuyện kể bằng tiếng phổ thông, hắn là thư sinh nhưng cũng cố gắng hết sức mới hiểu được một chút.
Đêm đó, Trần tú tài phụng mệnh Triệu Hi, mang theo một chồng giấy trúc lớn đêm khuya bái phỏng Chu Nguyên...
Trời sáng khí trong, ngày xuân nắng không còn gắt, cỏ xanh mọc mơn mởn.
Những tiểu công tử tiểu thư thế gia huyện Đào Nguyên nhao nhao mà đi đạp thanh ngắm hoa, những công tử tiểu thư này tuổi tác cũng không lớn, nhỏ nhất mới tám, chín tuổi, lớn nhất cũng không quá mười sáu mười bảy tuổi.
Nói là Đào Nguyên thơ hội, nhưng trong lòng mọi người đều biết phần lớn là đến xem mắt, cho nên không ít thế gia công tử cố ý cưỡi ngựa, còn các tiểu thư ngồi trong xe ngựa thường vén rèm nhìn trộm một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận