Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 145:
'Không biết... Chu huynh, heo của ngươi giá bao nhiêu?" Có công tử thích ăn không kiềm chế được hỏi.
Chu Nguyên nói một con số, các công tử ở đây nghe được có chút kinh ngạc, hiện tại vốn nghĩ tới thịt heo này không có mùi vị lạ, hẳn là rất quý. Không nghĩ đến giá mà Chu Nguyên nói ra ngược còn rẻ hơn nhiều so với thịt dê!
Nghiêm nhị công tử có chút kinh ngạc: "Chu huynh, ngươi bán rẻ như vậy còn có lợi nhuận gì?"
Chu Nguyên nuôi heo không phải để kiếm tiền mà chỉ nuôi chơi thôi sao? Lúc trước tất cả mọi người đều cho rằng Chu Nguyên nuôi heo là để kiếm tiền.
Chu Nguyên vẻ mặt khinh thường: "Tiền tài với ta như mây bay, thứ ta muốn chính là bách tính triều Thiên Khải đều có thể ăn được thịt."
Thứ hắn muốn chính là làm người nuôi heo đệ nhất, chuyện này lợi quốc, lợi dân nhất định có thể giúp cho hắn từ nay về sau lưu danh sử sách, chẳng lẽ lại không bằng những người vào triều làm quan kia?
Hơn nữa vị hôn thê của hắn bán giấy kiếm rất nhiều tiền.
Chư vị công tử ở đây nhìn đến ngẩn người, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác Chu Nguyên đã không còn cùng tầng lớp với bọn họ...
Toàn bộ bữa heo yến của Chu Nguyên đại thắng, triệt để chinh phục thế gia huyện Đào Nguyên, đơn đặt hàng của các nhà các hộ đến trại nuôi heo Chu gia tựa như nước chảy.
Nếu heo của Chu Nguyên không đủ, còn có thể lấy heo từ trại nuôi heo của trại Thanh Phong bán ra.
Mà Chu Nguyên dù thế nào cũng không nghĩ tới, hắn lại sẽ được nhóm nô bộc của cá thế gia cảm kích. Những gia nô này làm việc trong những nhà địa chủ, kỳ thật cũng khó có thể nếm được một miếng thức ăn mặn, nhiều lắm là có thể ăn no hơn so với dân chúng.
Số tiền dùng cho khoảng ăn uống của nhóm gia nô này đều đã được định trước, nhưng ai ngờ được công tử Chu Nguyên bán heo, heo này không chỉ mập mạp lại còn ăn ngon, giá cả còn rẻ hơn không ít so với thịt dê, cho nên bọn họ thế nhưng cũng được nếm thử một ngụm thịt mặn dầu mỡ.
Không cần phải nói, thịt heo này thật đúng là rất ngonl Toàn bộ huyện Đào Nguyên, ngoại trừ một số người chê cười, hơi phê bình kín đáo, Chu Nguyên triệt để trở thành nhân vật phong lưu.
Chu Nguyên và trại Thanh Phong đều có một trại nuôi lợn riêng, hai bên đều đang cân nhắc tham gia kế hoạch của phu nhân Vương Tuyết Câm.
Lúc trước nghe nói bởi vì tiên nhân tạm thời còn chưa chế tạo ra được xi măng, cho nên không thể xây bể khí sinh học, hiện tại xưởng xi-măng ở thành mới đã chính thức hoạt động, có thể cân nhắc xây bể khí sinh học.
Chu Nguyên và trại Thanh Phong nghe nói về bể khí sinh học liền rất vui vẻ, đặc biệt là trại Thanh Phong. Trại Thanh Phong vốn là tọa lạc ở trong núi rừng, mỗi khi đến mùa đông còn cảm thấy lạnh hơn so với người khác, trại dân đều rất lo lắng những con heo con kia không chịu nổi mùa đông, dĩ vãng những sinh vật sống mà bọn họ nuôi nhốt kia vào mùa đông đều chán ăn, có một số thậm chí còn sinh bệnh mà chết.
Nhưng nghe phu nhân Vương Tuyết Cầm nói bể khí sinh học còn có thể giữ ấm cho trại chăn nuôi, chuyện này thật quá tốt, gân đây trại cũng kiếm được rất nhiều tiền, gom góp tiền hẳn cũng có thể xây một bể khí sinh học để thử xem.
Mà Chu Nguyên vốn là không thiếu tiền, mặc kệ thí nghiệm của tiên nhân có thể thành công hay không, hắn đều toàn tâm toàn ý đi theo chỉ huy của tiên nhân.
Bởi vì đã vào đông, Chu Nguyên vốn sợ lạnh, ăn mặc bông xù xù, mấy gã sai vặt đứng một bên ăn mặc mỏng manh, bị lạnh đến phát run, hắn đang dẫn người quy hoạch vị trí thí nghiệm bể khí sinh học.
'Công tử, công tử Hoàng Hiên đã trở lại, mời ngài cùng đi tiên cảnh" Bên ngoài có gã sai vặt xoa xoa tay đến báo.
Mắt Chu Nguyên hơi sáng, tính cách hắn không tệ, giỏi giao lưu, lúc trước sau khi giải trừ hiểu lầm chuyện Hoàng Hiên có tiếp xúc với vị hôn thê của hắn, hắn liền không còn khúc mắc nhiều như vậy, cộng thêm vị hôn thê của mình cũng làm thương nhân nên không những không kỳ thị thương nhân kia, mà ngược lại quan hệ của hai người không tệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận