Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 132:

Chuong 132:Chuong 132:
Huyện lệnh Đào Nguyên giật mình một cái, đột nhiên cẩn thận suy nghĩ lại!
Khả năng đám lưu dân thân mang ôn dịch còn sẽ không ngừng từ ngoài tràn vào, hiện tại ôn dịch ở thành nhờ có Triệu Ngôn tiên nhân mới có thể giải quyết được, ai biết sau này liệu có bộc phát lại hay không?
Trong ấn tượng của hắn, mỗi lần ôn dịch bùng nổ, nếu không kéo dài từ nửa năm đến một năm sẽ không hết được, đợt ôn dịch này hắn cũng đã chuẩn bị tốt kế hoạch để phòng ngừa, ngờ đâu chỉ mới qua một tháng dịch bệnh đã được kiểm soát, thật sự quá nhanh.
Lần tới nếu như dịch bệnh bộc phát mạnh hơn, cái tên nghèo kiết xác Lý Hiếu Tri này lại đã trở về, mà thành mới lại cách huyện Đào Nguyên của hắn gần như vậy, đây chẳng phải là muốn hắn phải tiếp nhận sao...
Trời ơi, ai lại muốn đi xử lý những chuyện có thể chết người như ôn dịch chứ? Hơn nữa nếu xử lý không tốt hắn còn bị xử phạt, đây chẳng phải là tốn công vô ích sao.
Huyện lệnh Đào Nguyên vội vàng đè tay Lý Hiếu Tri lại, cười nói: "Lý duyện sử, những chuyện ngươi làm ở thành mới ta đều biết, thật sự là quan tốt vì nước vì dân! Có lẽ ngươi cũng đã quen với cuộc sống ở nơi này rồi thế thì cần gì phải đi? Ngươi liền an tâm nhậm chức ở thành mới đi! Ta sẽ vì ngươi mà cầu tình."
Huyện lệnh Đào Nguyên vỗ vỗ ngực mình, cam đoan nói: "Năng lực của Lý duyện sử xuất chúng, nếu có cơ hội tương lai bổn quan cũng muốn tiến cử ngươi với triều đình. Bên phía quận thủ ngươi cứ an tâm, ta sẽ tìm hắn bàn bạc, ngươi chỉ cần ở lại thành mới chờ nhậm chức là được."
Lý Hiếu Tri âm thầm cười lạnh, những tên cẩu quan này cũng chỉ biết quan tâm đến tính mạng của bản thân, nhưng cũng coi như nguyện vọng của hắn đã đạt được, liền gật đầu đồng ý.
Huyện Đào Nguyên vốn xa xôi, quận thủ huyện lệnh có thể coi là hoàng đế một phương, triều đình bận rộn đối phó với quân phản nghịch thì làm sao có thời gian quan tâm đến cái quận nhỏ bé xa xôi này? Lại nói đám hào môn thế gia nơi này làm gì có kẻ nào lại muốn tới nơi ở của lưu dân, vì thế dứt khoát để cho Lý Hiếu Tri tiếp tục ở thành mới đợi, chỉ cần huyện lệnh Đào Nguyên xem chừng đám lưu dân, thì cũng sẽ không có sự việc gì lớn xảy ra. Huyện lệnh có chút tự tin với việc này, nếu những lưu dân kia không có người dẫn đầu liền như rắn mất đầu, chỉ cần quân ở trong huyện thành cũng có thể chống đỡ được.
Lý Hiếu Tri mắng huyện lệnh là tên cẩu quan, từ phủ của huyện lệnh Đào Nguyên trở về thành mới, vừa đi vào cửa thành không bao lâu, liền ở trên đường đất nhìn thấy Trần tú tài đi cùng mấy bằng hữu.
Trần tú tài tiến lên một bước, chắp tay mỉm cười hỏi: "Xin hỏi các hạ là?"
Lý Hiếu Tri nhìn trong thành thành mới, có lưu dân bận rộn đi cày ruộng, có thợ thủ công ở xưởng pháo hoa bận rộn ra vào, có hài đồng lưng đeo cặp sách vải do mẫu thân làm cho đi đến lớp học, còn có y sinh ôm mô hình cơ thể người bằng gỗ đi tìm Triệu Ngôn tiên nhân, có thể nói là khá náo nhiệt.
Lý Hiếu Tri hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt chờ mong của mấy bạn học cũ, mỉm cười nói: "Đầu người một nhà cả."
Lý Hiếu Tri quả thật cũng không nói sai, từ sau khi thành mới bỏ lệnh cấm, lại mỗi ngày đều thu nhận lưu dân.
Triệu Ngôn rút ra bài học từ việc lân trước, phối hợp với Lý Hiếu Tri tiến hành đăng ký và kiểm tra sơ bộ với lưu dân, nếu có người ăn uống linh tinh và thân nhiệt có triệu chứng nóng lên, toàn bộ đều phải bị bắt lại cách ly! Ai dám nói dối sẽ bị đày đi khai khẩn đất hoang.
Phải biết những lưu dân khi quá đói thì cái gì cũng sẽ ăn, từ cây cỏ trên đường, cho đến cả chuột cũng không tha, những con chuột đó có thể đã mắc phải bệnh dịch hạch, mà bệnh dịch hạch lại càng nguy hiểm hơn, vì thế đều phải tiến hành kiểm tra một lượt.
Cũng may từ đó về sau dịch bệnh cũng ít dần, cùng lắm cũng chỉ có các bệnh lặt vặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận