Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 290:
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Câm đều có việc để làm, cũng lười quản hai người bọn họ.
Triệu Hi nhìn trong chốc lát, nuôi cá trong đồng cũng không phải là chuyện gì mới mẻ ở thôn Bạch Sa bọn họ, hai ca ca của nàng khi còn bé thường xuyên đi bắt cá, nàng nhất thời không còn hứng thú, quay đầu nói với Tiêu Thính Vân: "Chúng ta đến xưởng đóng tàu xem sao, bên này không có chuyện gì nữa."
Tiêu Thính Vân gật gật đầu, dặn dò nàng cẩn thận một chút đừng rơi vào trong ruộng nước, cùng nhau rời khỏi ruộng nước nơi này.
Xưởng đóng tàu đặt ở bờ sông, cách kho hàng cũng không xa, khi bọn họ đi tới đúng lúc nhìn thấy một quan viên có chút tốn sức xách một cái thùng gỗ đi ra, lại có chút thất tha thất thểu.
Trong thùng gỗ còn phun ra chút nước màu trắng.
Triệu Hi thấy là đồ chuyển ra từ kho hàng thì có chút tò mò, bước nhanh di tới: "Đây là cái gì?"
Quan viên kia bị Triệu Hi dọa hết hồn, thiếu chút nữa đánh đổ toàn bộ thùng gỗ, Tiêu Thính Vân đột nhiên xuất thủ xách lấy cổ áo vị quan viên mới giúp hắn đứng vững.
Triệu Hi có chút xin lỗi nhìn quan viên bị mình dọa, vị quan viên kia vội chắp tay nói: "Hi Hi tiên nhân, đây là do thuyền chở hàng từ Vân Châu đưa tới, không biết có phải bên kia có vấn đề gì hay không, hình như mùi vị sữa này thay đổi, đại nhân bảo hạ quan mang đi đổ. Cho nên vừa rồi chư vị tiên nhân đến kho chúng ta cũng chưa báo lại."
Triệu Hi có chút khó hiểu, sản phẩm có thể lên được thuyền này cũng không phải thứ tâm thường, nếu thật sự là sữa bò hay là sữa dê hà tất đưa lên thuyền hàng? Thục địa cũng sản xuất không ít sữa dê, tộc trưởng tộc Tháp Nạp sao lại động kinh đưa sữa dê tới đây?
Triệu Hi lấy một cái muỗng gỗ nhỏ, nửa ngồi xổm bên cạnh thùng gỗ múc nửa muỗng đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, không gay mũi cũng không có mùi thơm, giống như nước.
Quan viên kia cười hắc hắc nói: "Vừa rồi tiểu nhân chạm một ít ở trên dùng ngón tay nếm thử, dù sao cũng không giống sữa dê."
Trong lòng Triệu Hi có một suy đoán, vội vàng bảo quan viên đưa thư tín kèm theo thuyền chở hàng tới, nhanh chóng quét nhìn, lẩm bẩm nói: "Dich này được lấy từ trong cây, cây này sinh trưởng rải rác trên mảnh đất người phiên bang, mặc dù không hiểu công dụng của nó, nhưng vô cùng trân quý, dùng thứ này kính dâng cho chư vị tiên nhân."
Lấy từ trong cây, đây chẳng lẽ là... Nguyên dịch cao su?
Lúc trước Triệu Hi đã có suy đoán này, tuy nàng dùng nhiều hàng chế phẩm từ cao su, nhưng dù sao cũng chưa bao giờ thấy qua cao su tự nhiên dạng lỏng, đọc thư này mới thật sự xác định.
Đây thật sự là cao su, đương nhiên không có khả năng có mùi sữa dê sữa bò.
Tiêu Thính Vân cũng cầm thìa ngửi ngửi, không rõ chất lỏng này có tác dụng gì, lại thoáng thấy trên mặt Triệu Hi có ý cười.
Triệu Hi lẩm bẩm: "Không ngờ hiện tại Vân Châu thật sự có cao su."
Cao su đã từng là vật tư chiến lược trong thế giới của bọn họ! Nhu cầu rất cao.
Dù gì cũng là triêu đại hư cấu, mậu dịch trên biển của triều Thiên Khải với Lĩnh Nam rất phồn vinh, còn có một bến cảng cực lớn chứa đựng mấy chục vạn thương nhân đến từ các quốc gia. Theo nội dung trong thư, cây cao su này chính là do người ngoại vực trồng ở chỗ bon ho.
Tiêu Thính Vân nhìn ánh sáng dưới đáy mắt nàng, vẻ mặt nhu hòa: "Đây là vật gì?"
Triệu Hi liên tục nói: "Đây là cao suI Vừa rồi cha ta... giày cha ta vừa đi có thể được làm thừ thứ này. Cao su là thứ tốt, có thể làm ra rất nhiều thứ."
Triệu Hi lại nói: "Ví dụ như găng tay da vô trùng dùng một lần mà y sinh thường dùng, ống tiêm các loại, còn có thể làm áo da không thấm nước. Nếu kỹ thuật phát triển còn làm được lốp xe! Đúng, lốp xe ô tô chính là làm từ cao su, lốp xe đạp cũng vậy."
Lốp xe?
Thần sắc Tiêu Thính Vân hơi thay đổi, ngay cả tiểu quan bên cạnh cũng kinh hãi.
Bánh xe hình như chính là tứ chỉ của tọa ky thú da sắt nhà tiên nhân, thứ đen đen tròn tròn giống như bánh xe gỗ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận