Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 232:

Chuong 232:Chuong 232:
Tuy chưa mặc vào trên người nhưng khi sờ vào chất liệu kia, thực sự khác hẳn vải bố, rất ấm áp.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là họ có nhiều thời gian rảnh, nhiều phụ nhân đi làm về, có con đi học, đi học về phải thắp nến làm bài tập, các nàng không muốn lãng phí ánh nến nên lại ngôi một bên đan áo len.
Vì chưa vội dùng đến nên họ đan từ từ, có vài nam nhân cũng cảm thấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên cũng theo học đan len, còn đan rất ra hình ra dạng.
Hiện nay sợi len trên thị trường đã bị những phụ nhân đọc báo quét sạch, còn có rất nhiêu người không mua được.
"Không cần vội, xưởng còn đang gia công sản xuất sợi len, mọi người hãy chú ý tới cửa hàng vải nếu hàng mới về."
"Hơn nữa qua một hai tháng nữa, Hoàng công tử sẽ đi thu mua lông cừu, tất cả mọi người đều có thể mua được."
Quả thật, lần này Hoàng Hiên đi mua len đột xuất, rất nhiều bộ lạc đều không có chuẩn bị, lần sau mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể mua thêm rất nhiều.
Giữa hè, huyện Đào Viên nổi lên xu hướng đan áo len, họ không chỉ muốn đan áo len cho con mà còn cho chồng và cha mẹ chồng, buổi tối ai cũng bận rộn cải
Tuy nhiên, điều mà học sinh bình thường quan tâm nhất chính là thời gian tổ chức kỳ thi chung đã được xác định.
Tiên nhân lại rất thấu hiểu cho bọn họ, ấn định thời gian là ba ngày cuối hè, thi xong bọn họ còn có thể về nhà làm việc và thu hoạch vụ thu.
Mọi người đang đếm từng ngày, học sinh ở xa quận phải đến quận Đào Nguyên trước ba bốn ngày.
Bởi vì ở trên đã ghi rất rõ ràng, chỉ cần đến muộn thì dù vì lý do gì cũng sẽ không được phép tiến vào trường thi.
Sau khi thời gian thi chính thức được công bố, những thí sinh đăng ký dự thi càng khẩn trương ôn tập và chạy đua với thời gian, giành giật từng giây từng phút.
Mãi đến nửa tháng sau, khăn quàng cổ của Triệu Hi mới được làm xong, kỳ thi chung cũng sắp bắt đầu, hầu hết thí sinh trong quận đều đã đến huyện Đào Nguyên, khách điếm chật kín người, ông chủ kiếm tiền muốn điên rồi !
Ngay cả những dân chúng có đầu óc cũng tao ra những “nhà dân” cho thí sinh.
Trong lúc nhất thời, trung tâm quận náo nhiệt hơn bao giờ hết, khắp nơi đều có thể thấy học giả cầm sách bàn luận sôi nổi.
Có một số học giả sắp tham gia kỳ thi đầu tiên trong đời, nghe nói tỉnh thần không ổn định, mắc bệnh tiêu chảy, việc làm ăn của các đại phu trong huyện trở nên rất phát đạt.
Khăn quàng cổ của Triệu Hi được đan xong trước ngày thi chung một ngày, khăn quàng cổ của nàng không có màu sắc gì, chỉ là một chiếc khăn len thuần màu trắng. Thời cổ đại không có chất tẩy trắng nên len có màu hơi ngả vàng chứ không phải trắng tinh, nhưng khi sờ vào thì lại cảm thấy rất ấm áp.
Triệu Hi nhịn không được đem khăn quàng cổ kia so lên người mình, cảm thấy rất ấm áp, nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, nàng quay đầu nhìn lại.
Tiêu Thính Vân đi vào trước, bởi vì hắn ở bên ngoài luyện binh, lại vừa mới đi đường dài trở về cho nên cả người nóng bừng, trên trán còn có mồ hôi.
Triệu Hi thấy hắn đi vào, không khỏi nhìn phía sau hắn nhưng lại không có người, tò mò hỏi: "Nhị ca của ta đâu?"
Tiêu Thính Vân nhìn chiếc khăn len trắng trơn trong tay nàng, dạo này thấy nàng cứ rảnh rỗi là đan, hiệu suất quả thực thấp hơn phu nhân Vương Tuyết Cầm rất nhiều, đây là cho nàng... hai người anh trai, hay là cho phụ thân nàng?
Tiêu Thính Vân trả lời: "Day xích xe đạp của huynh ấy hết dầu nên rất khó đi, huynh ấy đang tra dầu ở bên ngoài."
Thì ra là thế, Triệu Hi gật đầu.
Nàng nghĩ ta điều gì đó, trong mắt đột nhiên hiện lên nụ cười, đưa chiếc khăn quàng cổ trong tay ra: "Chiếc khăn quàng cổ này ta đan xong rồi, tặng cho ngươi mang vào mùa đồng."
Tiêu Thính Vân ngơ ngác, vẻ mặt có chút kinh ngạc: "Cho... cho ta sao?"
Triệu Hi gật đầu: "Ừ, cho ngươi."
Trong nhà ai cũng có khăn quàng cổ, nàng lại có hơn bốn năm chiếc khăn, chỉ có hắn là không có nên nàng đan cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận