Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 326:
Cảm xúc trên mặt Chính Tích Đế thay đổi vô cùng đặc sắc, mọi người cùng không biết hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Thật lâu sau, hắn mở miệng: "Hạ lệnh truyền Sầm tướng quân trở về."
Người có mặt ở đây ai cũng đều kinh ngạc, nhưng cung nữ thái giám đều là những kẻ làm hạ nhân cho người, làm sao có quyền lên tiếng? Hoàng đế phân phó như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo như thế.
Nhưng sau khi chuyện này truyền ra, không ít đại thân nhận được tin tức đều vô cùng kinh hãi.
Sầm tướng quân đang chiến đấu vô cùng quyết liệt với phản quân ở sông Hoài, lúc này sao có thể gọi Sâm tướng quân quay về được?
"Đúng vậy, Sầm tướng quân là đại soái tài năng hiếm có, nếu không có Sầm tướng quân chúng ta có thể bình yên dời đô về phía Nam được hay không còn là cả vấn đề. Sông Hoài không thể mất, nếu mất sông Hoài chẳng phải chúng ta..." Đại thần nói được một nửa lại dừng lại không tiếp tục nói nữa, có lẽ sẽ tất cả bon hắn đều sẽ đi đời "Không phải có người từng nói, chúng ta thân là thần tử, Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!"
Đương nhiên sớm đã có đại thần nhìn không vừa mắt Sầm Dần, lúc này lại càng hận không thể bảo Hoàng đế nhanh chóng đem Sầm tướng quân di xử tử, các loại tấu chương cứ một cái lại một cái chất đầy thư phòng của Hoàng đế.
Lúc châu mục Kinh Châu Lục Thiếu Du nhận được tin tức, cũng đã là chuyện của vài ngày sau.
Lục Thiếu Du thật sự sợ hãi, Hoàng đế gọi Sầm Dần tướng quân anh dũng giết địch ở sông Hoài trở về, trực tiếp lấy lý do lòng không thân phục mà đày vào địa lao.
Là đại tướng mà chỉ cần Hoàng đế muốn là có thể nhốt vào ngục luôn, chứ đừng nói tới hắn cùng Thục Châu giờ đây đã cùng lên một chiếc thuyền, nói không chừng hiện tại Hoàng đế cũng muốn chém chết hắn cùng Triệu Húc.
Nên làm một trung quân yêu nước, hay là muốn che chở cả nhà già trẻ? Điều này khiến Lục Thiếu Du rất lo lắng.
Lục Thiếu Du nhớ tới bức thư Triệu Hi viết cho hắn lúc trước, hắn lẩm bẩm: "Yêu nước là yêu dân chúng, không phải yêu triều đình..." Chính quyền triều đình có thể sẽ thay đổi, nhưng dân chúng thì lại chưa chắc có thể thay đổi.
Lục Thiếu Du một mình ngồi trong gió lạnh hồi lâu, chòm râu hai bên sớm đã bị đông lạnh, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã chuyển từ đêm sang ngày, hắn đứng dậy thở dài: "Ta nguyện làm năng thần giúp đời, cứu bách tính khỏi tai họa, chỉ mong lựa chọn của ta ngày hôm nay sẽ không phải là lựa chọn sai lầm."
Nếu đúng, hắn chính là năng thần tân triều. Nếu sai, hắn chính là phản tử. Chỉ nguyện không hổ với thâm tâm.
Lục Thiếu Du vung quan bào, rửa mặt xong đi ra khỏi, hạ lệnh trông chừng Kinh Châu.
Lục Thiếu Du cũng phải thứ tốt lành gì, lúc trước hắn trung quân yêu nước như vậy, dáng vẻ đều là hận không thể móc trái tim ra cho Hoàng đế xem, cùng một nhà Triệu Húc là loạn thần tặc tử sao có thể giống nhau!
Những đại thần trong triều kia ai ai cũng đều là một bộ dáng trung thần, nhưng ai mà biết được tâm can của bọn chúng như thế nào?
Sầm Dần thì lại càng đáng giận, dám ở phủ thương tiếc Thụy vương, dám coi vị bệ hạ này không ra gì. Chính Tích Đế hận không thể trực tiếp chém Sầm tướng quân, trong triều đã có không ít đại thần bắt đầu cầu tình thay cho Sầm tướng quân.
Sầm Dần cũng là một người bướng bỉnh, hắn đối với những bài thơ điếu vong về Thụy vương đều trực tiếp thừa nhận là do chính mình tự tay viết, nhưng không hề có lòng phản nghịch, chỉ cầu xin Hoàng đế cho hắn quay về sông Hoài để tiếp tục chiến đấu với phản quân, sau khi chiến thắng hắn sẽ quay trở về tùy ý Hoàng đế xử trí.
Chính Tích đế trong cơn giận dữ, nếu không phải nhờ đại thần trong triều nhiều lần cầu tình giúp hắn thì quả thật đã chém đầu hắn rồi, cuối cùng hắn hạ lệnh tước bỏ chức tước của Sầm tướng quân, đem cả nhà hắn lưu đày tới Lĩnh Nam.
Không chỉ như thế, hắn còn đánh chết không ít triều thần trong triều, khiến cho triều đình hiện tại đều là nơm nớp lo sợ trong lòng mà sống qua ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận